Hà Hoan khẽ mỉm cười: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ngài.”
Charlotte cuối cũng cũng điều chỉnh được biểu cảm của bản thân, khôi phục lại vẻ đoan trang hào phóng. Nhưng những lời bà ta nói ra lại không dễ nghe như vậy: “Hiện tại cậu chính là người cao quý nhất đế quốc, ai dám chọc cậu không vui chứ, Fitz sẽ là người thứ nhất không buông tha người đó.”
Mấy tên quý tộc kia nghe thấy những lời này, phản ứng rất nhanh. Lập tức chạy đến trước mặt Hà Hoan, cúi người xin lỗi: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, là chúng tôi nói hươu nói vượn, xin ngài tha thứ cho chúng tôi.”
Hà Hoan cười như không cười nhìn mấy người này không tình nguyện, y cũng không nói gì.
Mấy người kia chỉ có thể không ngừng xin lỗi, lại lén nhìn Charlotte, nhưng bà ta cũng không có ý định giúp đỡ họ. Giờ phút này, mấy người mới thật sự ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Cùng lúc đó, những chính trị gia và quý tộc ủng hộ Fitz đi tới.
Trước đó Fitz khăng khăng cố chấp muốn ở cạnh Hà Hoan – một diễn viên nhỏ bé không có bối cảnh nào, đã dẫn tới một ít người ủng hộ cuồng nhiệt thất vọng rời đi, cũng có một số người đứng ở phía trung lập.
Thẳng đến khi Hà Hoan dám cùng Fitz đến Cung Đông Nặc đối mặt với Cente, mới biết được độ xứng đôi tin tức tố giữa hai người cao tới 100%, điều này đã làm trái tim dao động của rất nhiều người ổn định lại.
Hôm nay, Hà Hoan – một diễn viên chỉ sống trong những tin tức, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật trước mặt mọi người, vừa ra đòn phủ đầu với Vương phi Charlotte, đúng là cũng có vài phần bản lĩnh.
Hà Hoan chỉ bằng mấy câu nói, can đảm đối đầu với Vương phi, đã giành được sự tán thành của nhóm người ủng hộ Fitz.
Vì thế, bọn họ cũng nên thể hiện sự chân thành.
“Vương phi, đã xảy ra chuyện gì làm Hà tiên sinh tức giận sao, điều này cũng không tốt lắm đâu, chính ngài cũng đã nói, hiện tại cậu ấy là người cao quý nhất đế quốc mà.” Một lão giả tóc hoa râm lớn tuổi đứng cạnh Hà Hoan, ánh mắt sáng ngời dò hỏi Charlotte.
Hà Hoan thấy sau khi vị lão giả này xuất hiện, vẻ mặt của Charlotte đột nhiên trở nên căng thẳng, làm y khá hứng thú.
Vị lão giả này không chỉ là một quý tộc lâu đời, mà còn là Bộ trưởng Bộ quốc phòng, rất có uy tín ở đế quốc.
“Diệp lão, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, sao dám làm ngài lo lắng.” Charlotte nháy mắt ra hiệu với mấy người kia, ý bảo bọn họ lập tức cút khỏi đây.
Mấy người thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị chạy trốn.
“Chờ một chút.” Diệp lão đột nhiên mở miệng, hai chữ ngắn ngủi đã doạ mấy người kia thành vẻ mặt tang thương.
“Diệp, diệp lão……”
“Chúng tôi sai rồi, thật sự sai rồi, vừa rồi cũng đã xin lỗi……”
Hà Hoan cười nói: “Lời xin lỗi lần này của các ngài cũng thật chân thành.”
Diệp lão hừ lạnh một tiếng: “Những người vô lễ như vậy cũng không cảm thấy ngại à.”
Charlotte hít một hơi thật sâu: “Diệp lão, hôm nay là tiệc sinh nhật của ta, mọi người đều là khách quý đích thân ta mời đến. Bọn họ cũng đã xin lỗi Hà Hoan, cũng đã biết lỗi sai rồi, chắc hẳn ngài sẽ không muốn mọi người tiếp tục tham gia một bữa tiệc gượng gạo nhỉ.”
Đôi mắt của Diệp lão trầm xuống, uy nghiêm sắc bén, vừa định nói chuyện, Hà Hoan đã cười nói với ông: “Diệp lão tiên sinh, cảm ơn ngài đã quan tâm và yêu quý tiểu bối là tôi, tôi và Fitz đều rất biết ơn ngài.”
Diệp lão tán thưởng gật đầu với y. Không kiêu ngạo không siểm nịnh, biến tiến biết lùi.
Không dựa vào sự chống lưng của ông mà phô trương, còn toàn lực gánh vác chuyện này, không hổ là omega mà Fitz coi trọng.
“Nếu đã như vậy, ông già như ta không ở đây chướng mắt nữa, cũng mong Vương phi quan tâm đến bạn đời và con của Thái Tử nhiều hơn.” Diệp lão nhìn chằm chằm Charlotte, cầm ly rượu rời đi.
Charlotte nở một nụ cười cứng đờ tiễn Diệp lão, rồi lấy cớ có việc, phớt lờ Hà Hoan, cũng rời đi rồi.
Sau trận chiến này, cho dù Hà Hoan làm cái gì, đi đến đâu, cũng không có ai dám nói bậy trước mặt y.
Y cuối cùng cũng được im lặng một lúc.
Không bao lâu, phu nhân Groya đến, cô nhóc Nicolia cũng được mời tham gia, cả hai chào hỏi mọi người xung quanh xong, đều không hẹn mà cùng tới gần Hà Hoan.
Phu nhân Groya vén tóc bên tai, cười khanh khách với Hà Hoan: “Gần đây con thế nào?”
“Rất tốt ạ, cảm ơn phu nhân.” Hà Hoan làm một động tác mời với bà, mời bà cùng ngồi lên ghế.
Hai người vừa ngồi xuống, Nicolia không mời cũng tự đến, ngồi cạnh Hà Hoan: “Semir, đã lâu không thấy!”
Cô thân mật kéo tay Hà Hoan: “Cậu không biết đoàn phim nhớ cậu đến mức nào đâu, mỗi ngày mọi người đều gọi tên cậu, không buồn ăn uống, ai cũng giảm mất mấy kí.”
“Bọn họ không nhớ tôi, là muốn đóng phim với tôi mới đúng.” Hà Hoan vô tình mà vạch trần lời nói dối của Nicolia: “Dù hôm nay cô nói đến mức khàn giọng, tôi cũng không diễn kịch lại đâu.”
Nicolia bĩu môi: “Thái Tử cũng bá đạo quá rồi, sau này ngài ấy lên ngôi nhất định sẽ là một bạo……”
“Leah!” Phu nhân Groya không tán thành, khẽ quát cô một tiếng.
Nicolia che miệng lại, mặc dù chưa nói xong từ cuối cùng, nhưng đôi mắt trợn to lại như đang nói: Cháu cũng không nói sai mà!
Hà Hoan dở khóc dở cười, giải thích: “Là chính tôi muốn giải nghệ, không liên quan đến Fitz.”
Sau khi mở họp báo, trên mạng đều là suy đoán nguyên nhân y giải nghệ, nhiều nhất chính là y bị Fitz bắt ép, dù y có giải thích thế nào cũng không ai tin, mãi sau này y mới biết được là do các đồng nghiệp ở đoàn phim 《 The Vanishing Cuxing Town 》hay nói đùa về vấn đề này, khiến cư dân mạng cũng tin là thật.
Quả nhiên Nicolia vẫn không tin, biểu cảm như đang nói “tôi mặc kệ, chắc chắn là cậu đang bao che cho Fitz”.
Hà Hoan bất đắc dĩ, giải thích không được làm y cũng lười giải thích, thời gian sẽ là liều thuốc lãng quên tốt nhất, hơn nữa giới giải trí không thiếu nhất chính là náo nhiệt, chẳng mấy chốc cũng sẽ có những chuyện khác, thay thế chuyện y giải nghệ.
Nicolia lại cố gắng hơn chút, nhưng dù thế nào cũng không thể thuyết phục Hà Hoan, đành phải chấp nhận bại trận, nói sang đề tài khác.
“Thật ra Tưởng lão và Cao phó đạo còn cố ý nhờ tôi nói với cậu, toàn bộ đoàn phim đều rất biết ơn cậu.”
“Hả?” Hà Hoan khó hiểu.
“Sau khi đóng máy, vốn đang chuẩn bị tuyên truyền hoành tráng, nhưng đột nhiên cậu lại giải nghệ, đã kéo theo sự nổi tiếng của đoàn phim. Trong lịch sử của đế quốc cũng chưa từng có chuyện hoàng thất đóng phim, còn có người nghe ngóng được Thái Tử sẽ xuất hiện trong phim, khiến người dân đều rất mong chờ.”
Hà Hoan nở nụ cười: “Xem ra tôi lại giúp Tưởng lão tiết kiệm tiền tuyên truyền rồi, lần sau phải để ngài ấy mời một bữa mới được!”
“À, đúng rồi, còn chuyện nữa.” Nicolia lấy một xấp card trong túi ra: “Cậu cũng không thể từ chối tôi cái này, mọi người tròn đoàn phim đều ký tên hết rồi, là quà đặc biệt cho fan rút thăm trúng thưởng.”
Hà Hoan thấy cô giơ những tấm card màu sắc rực rỡ, còn đưa cho y một cây bút. Thì ra là muốn y ký tên.
“Chuyện này…… Không thành vấn đề.”
Tuy nói không thành vấn đề, nhưng Hà Hoan lại hiếm khi gặp khó khăn, hồi tưởng một chút, dù là nguyên chủ hay là y, ai cũng không có kinh nghiệm ký tên cả!
Theo lý thuyết, y hiện tại chắc chắn là một siêu sao, nhưng ai có thể ngờ rằng siêu sao này chưa từng ký tặng fan bao giờ chứ.
Hà Hoan thấy có tấm card đã đầy chữ ký của các đồng nghiệp, những cái tên quen thuộc rồi lại xa lạ với nét chữ đẹp đẽ, mọi người còn dành riêng vị trí chính giữa cho y, có thể nói là rất chu đáo.
Hà Hoan cầm bút, đột nhiên nghĩ tới, y đến thế giới này nhưng lại chưa từng viết cái gì, bởi vì lúc ký hợp đồng đều là dùng vân tay.
Nói cách khác, từ lúc y bế quan tu luyện thành hình người, lại xuyên đến tinh tế, cũng phải gần trăm năm rồi y không viết chữ.
“Hà Hoan” viết như thế nào nhỉ?
Tuy thường ngày đều nhìn thấy tên mình trên tin tức, nhưng khi cầm bút viết lại là một chuyện khác.
Nicolia thúc giục y: “Sao vậy? Cậu mau ký đi, ký xong hết rồi, tôi định nhờ cậu ký thêm vài tấm làm đồ gia truyền nữa nè, sau này chắc chắn sẽ rất có giá!”
Hà Hoan xoa mũi, lật vài tấm card lại, cuối cùng cũng tìm thấy dòng chữ “Hà Hoan as Semir” trên một tạo hình của y.
Ngay lúc y cho rằng mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, vừa viết xong hai chữ “Hà Hoan”, trái tim không khỏi lỡ một nhịp.
Hai chữ trông như con giun đang bò, so sánh với chữ ký uốn lượn đẹp đẽ “Lê Kỳ”, “Nghiêm Đình Vân”, phải nói là xấu đến mức không dám nhìn thẳng.
Groya: “……”
Nicolia: “……”
Hai vị mỹ nhân đều là quý tộc được tiếp thu nền giáo dục ưu tú từ nhỏ, thật sự là chưa từng thấy chữ viết xấu như vậy.
“Trời đất ơi, chữ này cũng xấu quá rồi! Dù gì cũng là người nổi tiếng mà, fan cũng không dám muốn chữ ký như vậy đâu nhỉ?”
“Chữ của học sinh tiểu học còn đẹp hơn chữ này, Thái Tử Phi chưa từng đi học sao?”
Cũng không biết hai người chui ra từ đâu, chế giễu chữ ký của Hà Hoan.
Trong thời đại tinh tế, một người bình thường đều biết dùng bút viết chữ, sau khi tốt nghiệp hầu như không đụng vào bút nữa.
Chỉ có quý tộc mới coi thư pháp là một môn chuyên nghiệp, không chỉ phải học, còn phải viết cả đời.
Do đó, hầu hết quý tộc đều có chữ viết rất đẹp.
Nhưng dù chữ viết có đẹp đến mấy cũng chỉ là thứ để tô điểm một người, cũng không phải là vấn đề quan trọng.
Đám người này cười nhạo Hà Hoan cũng chỉ là đang ầm ĩ vì một chuyện vặt vãnh bé tí mà thôi.
Hà Hoan đã dạy mấy người kia một bài học, làm Vương phi xấu mặt, tuy được Diệp lão ủng hộ, nhưng cũng đã âm thầm đắc tội không ít người.
Nhưng hầu hết mọi người đều đứng nhìn, cũng không muốn hành động hấp tấp.
Mà hai người kia lại giống như đang nhìn chằm chằm Hà Hoan, luôn chờ y mắc sai lầm, sau đó nắm chặt sai lầm này, hận không thể tuyên bố cho cả thế giới biết, làm mọi người cùng cười nhạo Hà Hoan.
Lòng muông dạ thú rõ như ban ngày!
Nicolia và phu nhân Groya đều đứng dậy, đang muốn giúp Hà Hoan đánh trả.
“Xảy ra chuyện gì?” Cũng không biết Fitz đến cạnh Hà Hoan khi nào.
Không cần Hà Hoan nói gì, Nicolia lập tức chỉ vào hai người đang chế giễu Hà Hoan, kể toàn bộ chuyện vừa xảy ra cho Fitz.
Ánh mắt vô cảm của Fitz dừng ở trên hai người kia.
Hai người sợ tới mức không nói nên lời, như bị choáng váng đầu óc. Không phải Thái Tử đang chào hỏi các quan đại thần tài chính ở phía đông sao, bọn họ thấy thế mới dám tới tìm Hà Hoan chứ.
Fitz đã đến, cũng đồng thời thu hút sự chú ý của các vị khách. Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra.
Xem náo nhiệt cũng không có gì to tát, có người muốn nhìn Hà Hoan mất mặt, có người muốn nhìn Fitz sẽ xử lý chuyện này như thế nào, có người lại muốn nhìn hoàng thất nháo lên.
Việc nhỏ như viết chữ xấu này, thật ra cũng chả có gì ghê gớm cả, nhưng thân phận Hà Hoan lại đang nhạy cảm, lại bị người có tâm thao túng, nếu hôm nay không xử lý tốt, sau này chắc chắn sẽ bị người lôi ra, phê bình Hà Hoan có trình độ học vấn thấp, thiếu tu dưỡng, không xứng làm bạn đời của Thái Tử.
Lúc này là đang kiểm tra khả năng ứng biến của Hà Hoan và Fitz.
Fitz không thèm phản ứng những người đang mang ý xấu xem diễn này, chỉ ôm Hà Hoan ngồi xuống.
“Ta lựa chọn Hà Hoan làm bạn đời của ta, chỉ là vì ta yêu em ấy, mà không phải là một công cụ chỉ biết viết chữ đẹp.”
Fitz ôm Hà Hoan vào lòng, tay phải đặt lên mu bàn tay y, tay cầm tay mà cầm bút: “Còn muốn ký cái gì nữa?”
Hà Hoan cười, cầm lấy xấp card: “Ký hết.”
“Ừm.” Fitz tùy tiện chọn một tấm, sau đó nắm chặt tay Hà Hoan, từng chút viết ra hai chữ uốn lượn xinh đẹp: “Hà, Hoan……”
Hà Hoan nghiêng đầu là có thể thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, đang nghiêm túc nhẹ nhàng viết tên y.
“Chữ viết của anh đẹp thật đó.”
“Từ giờ trở đi, tôi chính là cây bút của em.” Fitz cười nhẹ, đổi một tấm card khác, viết: “Cuộc sống sau này của em, cũng xin em hãy để tôi viết tiếp.”
2
“Ừm.”
Khách khứa vốn đang muốn xem kịch hay, cuối cùng lại bị nhét cơm chó đầy miệng, trong lòng đều đang chửi má nó. Đặc biệt là những người ở phe đối lập với Fitz, hưng phấn mà đến, ảm đạm rời đi.
Nicolia vội vàng móc sổ tay ra, Thái Tử và Thái Tử Phi cùng nhau ký tên, cơ hội này rất hiếm đó, cô vội vàng đặt sổ tay trước mặt hai người: “Ký, ký cho tôi trước với!”
Hà Hoan bị bộ dáng sốt ruột của cô chọc cười: “Được, được, ký cho cô trước.”
Kết quả là, vừa viết xong nét chữ cuối cùng, trước mặt đột nhiên xuất hiện rất nhiều tấm card và sổ tay, thậm chí còn xuất hiện một tấm poster Semir siêu to khủng lồ!
“Tôi cũng muốn ký tên!”
“Tôi cũng muốn! Thái Tử Phi, tôi là fan của ngài á!”
“Tôi tới trước mà, đừng chen vào chứ!”
Hà Hoan ngẩng đầu nhìn, suýt nữa bị dọa sợ, sao đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy chứ, tất cả còn đang cầm ảnh chụp y diễn Semir.
Một alpha ngại ngùng nói: “Tôi cực kì
cực kì thích nhân vật Semir của cậu!”
Hà Hoan lập tức cảm thấy tay Fitz nắm chặt y hơn.
“Tôi cũng thế tôi cũng thế, cực kì thích!” Một alpha đẹp trai khác chen vào, trong tay ít nhất có sáu bảy tấm ảnh: “Rất mong được cậu ký tên cho!”
Hà Hoan nhận thấy rõ không khí quanh Fitz hạ xuống, hai chữ “Khó chịu” như được viết trên mặt.
“Không ký!” Fitz ném bút xuống.
“A! Đừng mà Thái Tử, Hà Hoan đã giải nghệ rồi, sau này khó thấy mặt cậu ấy lắm.”
“Thái Tử đừng keo kiệt như vậy chứ, chỉ ký tên thôi, cầu xin ngài mà!”
Hà Hoan cũng nhỏ giọng khuyên nhủ bên tai hắn: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi ký tên, hơn nữa sau này cũng rất ít có cơ hội như vậy.”
Y vẫn chưa nghiện làm siêu sao đâu, cũng không ngờ rằng y lại có nhiều fan như vậy trong giới quý tộc.
Fitz nhìn Hà Hoan, cười lạnh một tiếng, sau đó thả tay Hà Hoan ra, tự mình cầm những ảnh chụp, poster, sổ tay rồi ký lên.
“A?! Nhưng chúng tôi muốn Hà Hoan……”
“Sao lại……”
Fitz ngẩng đầu, không có chút cảm xúc nào trong đôi mắt xám bạc.
Các fan: “……” Là một con sói siêu hung dữ, không thể trêu vào.
Nhiều năm sau, tấm card với chữ ký như giun bò do Hà Hoan tự tay ký được ra giá cao ngất trời, nghe nói đây là tấm card duy nhất y tự mình ký tên, cái khác đều là Bệ hạ Fitz ký thay.
1
Các fan ở hiện trường năm đó đều vô cùng hối hận, tại sao họ không kiên cường một chút chứ, lại bị một ánh mắt dọa sợ bỏ chạy.
Fitz chính là một bạo quân!
Sau này có người hỏi Fitz, có ý kiến gì với danh hiệu “Bạo quân” của chính mình không.
Fitz: A.