Đọc truyện Full

Chương 3: Mạc Dư Thâm 'hối lộ'

Cứ cách một hai phút, Hề Gia lại động vào cần câu một lần, không phải nâng lên thì là hạ xuống, gợn sóng từng vòng, cá cũng bị doạ chạy mất.

Mặc kệ ánh mắt ngăn cản của Mạc Dư Thâm, từ đầu đến cuối cô đều điềm nhiên như không có việc gì, mắt nhìn về một nơi yên tĩnh xa xăm.

Động tác nhỏ của hai người hoàn toàn lọt vào mắt của Nhạc lão tiên sinh, bất quá lão nhân gia đều xem như là hai thanh niên liếc mắt đưa tình.

Buồn bực ngán ngẩm, Hề Gia nhẩm đếm đến 120, đúng 2 phút, cô lại động đậy cần câu.

Lần này, tay bị ngăn lại ở giữa không trung.

Mạc Dư Thâm đem cổ tay cô nắm chặt.

Cô cười như không, thấp giọng nói: “Anh như vậy sẽ khiến em hiểu lầm đấy.”

Làm vợ chồng gần nửa năm, Mạc Dư Thâm coi như cũng hiểu được Hề Gia, lời ngon tiếng ngọt đối với cô không có tác dụng, chỉ ưa hành động thực tế.

Có tiền, cái gì cũng giải quyết được.

“Câu lạc bộ vừa mới nhập về hai con ngựa Ả Rập.”

Hề Gia nhíu mày, nghi hoặc nhìn anh: “Sao em lại không biết?”

Mạc Dư Thâm: “Hai ngày trước vừa đến.”

Hề Gia gật gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi xách ra gọi cho người phụ trách của câu lạc bộ.

Câu lạc bộ này là do Mạc Dư Thâm đầu tư, lúc trước bỏ ra một số tiền lớn cho Hề Gia.

“Bà cô à, có gì căn dặn?” Âm thanh buồn ngủ của Võ Dương truyền đến.

Hề Gia đi thẳng vào vấn đề: “Đem hai con ngựa mới đến quay cho tôi xem đi.”

Võ Dương hôm qua thức suốt một đêm, bây giờ đang ở văn phòng ngủ gật, người còn chưa tỉnh táo hẳn, vừa rồi nhân lúc Hề Gia nói chuyện, anh liền đi rửa mặt.

Nếu Hề Gia đã biết thì chính là do Mạc Dư Thâm đồng ý tặng.

“Chờ cô trở về rồi nhìn, màn hình không thấy được kích thước rõ ràng.”

Anh nói: “Ưu tiên cho cô chọn trước.”

Hề Gia nghe được ý khác: “Vậy con còn lại đưa cho ai?”

Võ Dương: “Khương Thấm tiểu thư cũng muốn một con.”

Hề Gia “À” một tiếng, khoé mắt liếc nhìn Mạc Dư Thâm, một giây sau liền nói: “Cũng không cần chờ tôi về xem, ông xã tôi nói, nếu thích, thì cho tôi hết.”

Võ Dương: “…”

Đây không phải là bức anh đến đường cùng sao.

Khương Thấm kia, tính tình cũng không tốt mấy.

Hề Gia không nhiều lời, trực tiếp đưa di động đến trước mặt Mạc Dư Thâm.

Ánh mắt hai người giằng co một lát, Mạc Dư Thâm cuối cùng cũng tiếp nhận nói với Võ Dương: “Đưa cả hai con cho người huấn luyện ngựa của Hề Gia đi.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, Hề Gia đem di động cất vào túi xách, tâm tình không tệ.

Về sau cô cũng không chạm vào cần câu nữa, an tĩnh ngồi xem Mạc Dư Thâm câu cá.

Trận tranh tài câu cá này, Mạc Dư Thâm thua thảm hại, chỉ câu được một con, mà cái thùng nhỏ của Nhạc lão tiên sinh bên kia đã có hơn mười con.

“Không cách biệt lắm, về nhà nướng cá cho các cháu ăn.” Nhạc lão tiên sinh bắt đầu thu dây.

Nhạc lão tiên sinh sẽ không tự mình làm cơm, trong nhà có mời một người dân bản địa quen biết đích thân chăm lo cho cuộc sống hằng ngày.

Lúc về đến nhà, có một dì trung niên đã chuẩn bị cơm trưa đâu vào đấy, hầu như đều là đồ ăn chay.

Hề Gia đem thùng cá nhỏ đưa cho dì, rồi theo Nhạc lão tiên sinh vào thư phòng.

Ông cụ Nhạc thân thể có chút mệt mỏi, tựa ở ghế nằm bên trong, chỉ cái giá sách bên phải: “Gia Gia, muốn đọc sách gì thì cứ tự mình đến lấy, nếu thích thì tặng cho cháu.”

Đây đều là kho báu của Nhạc lão tiên sinh, Hề Gia đương nhiên sẽ không giữ cho riêng mình, “Cháu chỉ mượn đọc thôi, đọc xong sẽ trả lại cho ông.”

Dứt lời, cô liền đem cuốn sách trong túi ra, “Nhạc gia gia, ông ký tên cho cháu nhé.”

Nhạc lão tiên sinh cũng là một người hài hước, tự biên tự diễn, “Cháu là đang theo đuổi thần tượng đấy à.”

Hề Gia cười, “Cũng không phải, là do vận khí cháu tốt.” Cô đưa sách cho Nhạc lão tiên sinh, lại lấy bút máy và kính lão đưa ông.

Mạc Dư Thâm đã pha xong trà đem đến cho Nhạc lão tiên sinh.

Vừa khéo nhìn thấy đến mấy chữ cuối mà ông đang viết kia: Nguyện Gia Gia của chúng ta khoẻ mạnh, vui vẻ, bình an.

Đối với Mạc Dư Thâm thì câu chúc này chỉ mang ý nghĩa chúc phúc khách sáo.

Còn đối với Hề Gia thì lại mang ý nghĩa khác, cả quãng đời còn lại cô chỉ có thể cầu cho chính mình sống khoẻ mạnh.

“Cảm ơn Nhạc gia gia.”

Nhạc lão tiên sinh quan tâm hỏi: “Bây giờ đầu còn đau không?”

“Đã tốt hơn nhiều, cảm ơn gia gia quan tâm.”

Đoạn đối thoại của bọn họ, Mạc Dư Thâm nghe hiểu câu có câu không, trước mặt Nhạc lão tiên sinh, anh cũng không hỏi nhiều.

Nhạc lão tiên sinh dừng nửa khắc, lại quay sang Mạc Dư Thâm: “Đánh một ván cờ với ta không?”

Mạc Dư Thâm: “Chỉ cần ông không chê cháu kỳ nghệ kém là được.” Anh đi qua bên kia tủ sách đem bàn cờ và ghế tới ngồi.

Nhạc lão tiên sinh nghĩ đến liền hỏi: “Gia Gia, cháu có biết đánh cờ không?”

Hề Gia yếu ớt lắc đầu, “Nhìn cũng không hiểu.”

Mạc Dư Thâm nhìn lướt qua Hề Gia, nhất thời không biết được cô muốn diễn cái gì.

Ngoại trừ hoạ thì cầm kỳ thư, có cái nào mà cô không tinh thông.

Hề Gia xem không hiểu cờ vây, nên không tham gia vào mà đi đến giá sách bên kia nhìn.

Điện thoại ở nhà vang lên, Nhạc lão tiên sinh liền đi nghe.

Là lão bà gọi đến dặn dò bây giờ Hề Gia đang uống thuốc Đông y, những thứ cần kiêng cử, bà đều nói cho Nhạc lão tiên sinh biết.

Gác điện thoại, Nhạc lão tiên sinh vỗ vỗ cái trán, “Coi cái trí nhớ của ta này.” Ông lại tranh thủ thời gian nói với dì nấu cơm xào một ít thức ăn chay nữa.

“Gia Gia, buổi trưa cháu không thể ăn cá, nên ông đã dặn nhà bếp làm thêm vài món chay cho cháu.” Nhạc lão tiên sinh vào thư phòng tiếc nuối nói với Hề Gia.

Nhắc mới nhớ, thầy thuốc cũng đã dặn dò lão bà, vừa rồi câu cá thấy mới mẻ liền quên mất mình phải kiêng đồ mặn.

“Không sao ạ, lần sau cháu lại qua đây ăn cá mà ông câu.”

Nhạc lão tiên sinh: “Cố gắng tháng sau không cần uống thuốc, lúc đó gia gia sẽ tự mình xuống bếp làm cá cho cháu.”

Hề Gia cười, “Vậy thì mong được như lời ông nói.”

Mạc Dư Thâm từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, anh thỉnh thoảng nhìn vào hai mắt Hề Gia, nhưng cô cũng không đáp lại.

Nhạc lão tiên sinh ở thư phòng, anh cũng không trực tiếp hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhắn hỏi cô: [Chỗ nào không thoải mái?]

Hề Gia lúc này đang ngồi trên cái ghế bên cạnh cửa đọc sáng, nhìn tin nhắn, cô quay đầu lại nhìn Mạc Dư Thâm, vừa khéo đối mặt với ánh mắt của anh.

Cô tự đắc dương mi, mang ý tứ trêu chọc.

Cuối cùng cũng không trả lời tin nhắn kia.

Mạc Dư Thâm còn muốn cùng Nhạc lão đánh cờ, không rảnh truy hỏi.

Mãi cho đến sau bữa trưa, Nhạc lão tiên sinh mệt mỏi đi nghỉ ngơi, lúc này Mạc Dư Thâm mới có cơ hội trực tiếp hỏi Hề Gia: “Đang uống thuốc gì?”

Hề Gia đứng trên bệ đá trong sân hướng ra ngoài cảnh hồ.

Nửa ngày sau, cô đáp: “Thuốc trị nhức đầu.”

Mạc Dư Thâm biết cô có cái bệnh này là do ba vợ đề cập cho anh lúc kết hôn.

“Sao không đến bệnh viện khám?”

“Khám rồi, vô dụng thôi.”

“Ở trên núi được bao lâu rồi?”

“Hơn mười ngày.”

Mạc Dư Thâm nhớ tới câu chúc mà Nhạc lão tiên sinh đã viết kia: Nguyện cho Gia Gia của chúng ta khoẻ mạnh, vui vẻ, bình an.

Anh ở bên cạnh nhìn cô, “Sao lúc nhức đầu lại không nói với anh?”

Hề Gia lắc đầu: “Em hiện tại không nhớ được vì sao lúc ấy lại không nói cho anh.” Cô cười cười, “Cũng không phải là vợ chồng thật, nói hay không cũng như nhau.”

Trong sân yên tĩnh hơn mười giây.

Hề Gia phá vỡ im lặng: “Anh chẳng phải đã cho em hai con ngựa sao, coi như là quà thăm bệnh đi.”

Mạc Dư Thâm không tiếp lời, hai tay đút túi quần, cũng nhìn qua phong cảnh bên kia hồ.

Chiếc nhẫn, cờ vây, cô đều đã không nhớ rõ.

Đã không còn là đau đầu bình thường, mà trí nhớ cũng suy giảm.

Một lát sau, ở ven đường trên sườn núi truyền âm thanh đến.

Là cháu của Nhạc lão tiên sinh đến đón Hề Gia.

Hề Gia vẫy vẫy tay chào Mạc Dư Thâm, đeo túi lên vội vàng đi xuống dưới.

Chuyến này thu hoạch thật nhiều, Nhạc lão tiên sinh tặng cô đến sáu cuốn sách bảo bối của ông.

Mạc Dư Thâm chuyển ánh mắt từ mặt hồ đến con đường lát đá bên kia, dánh người thướt tha mềm mại của cô dần khuất xa.

Về sau ngồi lên xa, rất nhanh liền không thấy nữa.

Chạng vạng tối, trên núi lại đổ mưa.

Hề Gia ngồi trên hành lang nhà lão bà đọc sách, nửa buổi chiều đã đọc được một phần ba quyển.

Cô đọc một cách say sưa, điện thoại di động bên cạnh vang lên.

Là người quản lý câu lạc bộ cưỡi ngựa Võ Dương gọi, thông báo một tin không tốt.

Hề Gia ngồi trên ghế bật dậy, “Có ý gì chứ?”

Võ Dương sờ sờ chóp mũi, không dám lên tiếng.

Hề Gia đổi cách hỏi khác: “Ai dám huỷ bỏ tư cách dự thi của tôi?”

Võ Dương thầm nghĩ, còn ai vào đây?

Hề Gia cúp điện thoại, trực tiếp gọi cho Mạc Dư Thâm, còn chưa đợi bên kia lên tiếng, cô đã lập tức nã pháo: “Mạc Dư Thâm anh có ý gì?”

Mạc Dư Thâm bình tĩnh nói: “Tình trạng của em bây giờ không thích hợp để thi đấu.”

Hề Gia phản bác: ” Bệnh tình của em, em rõ nhất, chỉ là đau đầu mà thôi, lại nói, bây giờ đã chuyển biến tốt, sau ba đợt điều trị nữa, cơ thể sẽ không sao. Cuối cùng có thể dự thi hay không là em quyết định, nếu lúc trước thân thể vốn không tốt, em đã không liều mạng mà đăng kí.”

“Mạc Dư Thâm, anh dựa vào đâu mà tuỳ tiện huỷ bỏ tư cách thi đấu của em?!”

Mạc Dư Thâm không cùng cô tranh chấp, chỉ nói: “Anh còn chưa tìm Võ Dương tính sổ, anh ta biết trước đó thân thể em không khoẻ mà còn dám giấu diếm thay em ghi danh.”

“Mạc Dư Thâm, anh nói bậy, cách ngày thi đấu còn một khoảng thời gian, anh cũng không biết tình trạng của em như thế nào liền tuỳ tiện kết luận!”

Hề Gia cũng không muốn cùng anh ồn ào, mục đích mà cô gọi đến là để anh khôi phục tư cách thi đấu lại cho mình.

Nếu như lúc đó sức khoẻ không tốt, cô liền bỏ thi đấu, nhưng bây giờ nếu không báo danh, đến lúc đó sức khoẻ hồi phục cũng không có tư cách tham gia.

“Anh nói với Võ Dương, lần thi đấu này em nhất định sẽ tham gia.”

Mạc Dư Thâm không lưu tình chút nào: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Hề Gia đành phải thay đổi kế sách, “Bao giờ anh về Bắc Kinh?”

“Sáng mai.” Ngày mai đi Thượng Hải, không có về Bắc Kinh.

Mạc Dư Thâm cũng không giải thích nhiều.

Hề Gia nhìn bên ngoài, mây cũng dần thưa đi, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ tạnh.

“Đợi tạnh mưa, em sẽ đến nhà Nhạc gia gia tìm anh.”

Mạc Dư Thâm biết cô có ý đồ gì, gặp mặt là để tranh thủ tư cách dự thi.

Anh từ chối: “Mưa còn không biết bao giờ mới ngừng, em còn đang uống thuốc, đừng tự mình làm khổ mình. Anh còn bận.”

Anh vừa định cúp máy, giọng nói của Hề Gia liền truyền đến: “Em đến sẽ gọi cho anh.”

Trong điện thoại là một chuỗi im lặng.

Mạc Dư Thâm: “Một tiếng sau, em đến cửa hàng chờ anh.”

Sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.

Mạc Dư Thâm không làm phiền cháu của Nhạc lão tiên sinh, anh tự mình đi đến trạm xe buýt chen chúc trên đó mà đến cảnh khu.

Mưa rơi đứt quãng, lúc to lúc nhỏ.

Hề Gia nói với lão bà một tiếng, mở dù đi.

Dù cho trời mưa, du khách vẫn lớp lớp kéo nhau đến cảnh khu.

Lúc đến cửa hàng, mưa cũng dần dần nhỏ lại.

Hề Gia thu ô, nhìn thấy Mạc Dư Thâm đang giương cái ô màu đen, lẳng lặng nhìn cô ở cửa hàng mà buổi sáng hai người gặp.

Mạc Dư Thâm cũng vừa mới đến.

Ở trước Hề Gia, đã đổi một bộ quần áo bình thường.

“Đến nhanh vậy.” Hề Gia đến gần mở miệng trước.

Mạc Dư Thâm không trả lời mà hỏi lại cô: “Có chuyện gì mà phải gặp mặt nói?”

Hề Gia cười cười, “Chẳng phải ngày mai anh trở về rồi sao? Thừa dịp chạng vạng tối, em mời anh đi ngắm cảnh, sơn cảnh hữu tình, xem như là tuần trang mật đi.”

Cô tự nhiên đi đến dưới ô và kéo cánh tay của anh, “Em đã hỏi lão bà, chúng ta đi dạo dọc theo con đường phía trước, cảnh sắc rất đẹp.”

Mạc Dư Thâm cước bộ theo hướng đi của cô, đồng thời cũng nói: “Nếu em muốn ngắm cảnh, thì anh sẽ ngắm cùng em, nhưng nếu là chuyện tư cách thi đấu thì không cần bàn nữa.”

Hề Gia đã hiểu, anh muốn cân nhắc về tài chính của câu lạc bộ, còn phải xem xét mức độ ảnh hưởng của cuộc thi, không thể có sai xót.

Lần này nhà tài trợ lớn nhất cho cuộc thi cưỡi ngựa này là tập đoàn Mạc thị.

Nếu xảy ra sự cố, ảnh hưởng nhiều nhất là Mạc thị.

Dù sao thì anh cũng là thương nhân.

Mạc Dư Thâm sau khi dứt lời, Hề Gia cũng không tiếp, hai người chậm rãi đi trên con đường nhỏ trên núi.

Hề Gia vốn là kéo cánh tay Mạc Dư Thâm, về sau buông ra, cùng anh đan xen mười ngón tay.

Loại thân mật đột nhiên xuất hiện, khiến Mạc Dư Thâm chưa kịp chuẩn bị, nhất thời không thích ứng được.

Trước kia hai người vì đối phó với trưởng bối mà thường xuyên diễn kịch ở nơi công cộng, cùng lắm là khoác lên cánh tay của anh, cho đến bây giờ vẫn chưa đan mười ngón tay lại với nhau.

Lòng bàn tay kề nhau, cảm giác thật vi diệu.

Mưa nhỏ nhưng dày, tăng thêm phần hứng khởi.

“Ông xã, bên kia có một cái thác nước nhỏ.” Hề Gia lôi kéo anh đi qua nhìn.

Bước chân Mạc Dư Thâm dừng lại, Hề Gia thấy anh không di chuyển nữa liền quay đầu lại.

“Tư cách thi đấu tạm thời giữ lại cho em, trước một ngày, nhất định phải thông qua khảo sát của huấn luyện viên do anh chỉ định, nếu không qua, trực tiếp bỏ thi đấu.”

Cuối cùng, Mạc Dư Thâm nhượng bộ.

Hề Gia giật mình, khoé miệng nhàn nhạt giương lên: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

Nói xong, lập tức buông tay anh, tự mình đi về phía thác nước.

Lòng bàn tay và đầu ngón tay của cô vẫn còn mềm mại ở đó.

Đây không phải lần đầu tiên Mạc Dư Thâm lĩnh giáo được cô “qua cầu rút ván”, sớm đã quen.

Bất qua, cái xưng hô “ông xã” vừa rồi là lần đầu tiên cô gọi anh kể từ lúc hai người kết hôn đến nay.

Hề Gia cũng không có lòng mà thưởng thức cảnh vật, ánh mắt nhìn xuống thác nước, nghĩ đến cái bệnh này của mình không biết có thể chữa khỏi hay không.

Cây lá hai bên đường thỉnh thoảng lại có giọt nước mưa rơi xuống, tóc bị ướt, cô đem hất ra đằng sau.

Những lúc cô yên tĩnh không quan tâm đến thế giới bên ngoài, là lộ ra một nét xinh đẹp khác.

Mạc Dư Thâm gọi cô: “Đi thôi.”

Hề Gia hoàn hồn, quay lại hỏi một câu: “Đi đâu?”

Mạc Dư Thâm nhìn cô, “Khách sạn.”

Dục vọng trong mắt Mạc Dư Thâm đơn giản và trực tiếp, Hề Gia liền hiểu ý.

Lần cuối hai người thân mật đã là hai tháng trước, những chi tiết ở giữa, Hề Gia đã sớm quên không còn một mảnh.

Đến cửa hàng bán rượu ngon nhất trong cảnh khu, Mạc Dư Thâm đi làm thủ tục nhận phòng, Hề Gia đi xuống siêu thị tại lầu một ở khách sạn, trực tiếp hỏi thu ngân: “Có đồ dùng “kế hoạch hoá gia đình” không?”

Thu ngân hoảng hốt nửa ngày mới hiểu được cái ý nghĩa hàm súc của từ này.

“Muốn mấy hộp?” Thu ngân quay người vào kệ hàng bên trong cầm mấy hộp ra.

Hề Gia: “Một hộp, loại lớn nhất.”

Thu ngân nhìn kích thước của mấy hộp trong tay đều không đúng, lại xoay người lấy một hộp khác ra.

Tính tiền xong, Hề Gia mang đồ cho vào túi.

Ở bên kia, Mạc Dư Thâm đã làm xong thủ tục nhận phòng.

Tựa như một đôi vợ chồng đầy tình cảm, Hề Gia rất tự nhiên khoác khuỷu tay của Mạc Dư Thâm, hai người đợi thang máy lên lầu.

“Em đã mua đồ rồi.” Hề Gia nhìn Mạc Dư Thâm chiếu trên cửa thang máy nói.

“Ở trong phòng có.”

“Lỡ không có cỡ lớn, bất tiện.”

“…”

Cái gì cũng quên, ngược lại cái này lại nhớ kỹ như vậy.

*

#04032020

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy
Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy
Hai người như chó với mèo lại phải về chung một nhà với nhau Lục Tĩnh Hy không thể ngờ, cô chỉ vừa xong đại học, mới tốt nghiệp mà thôi, gia đình đã muốn cô kết hôn,…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
Bác Cả
Bác Cả
Vì nhà nghèo nên học phí học đại học của tôi đều do một tay bác cả lo liệu, bác cả của tôi nổi tiếng là người hiền lành nhất họ. Bác nhường cả xưởng thép cho bác…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full