Mạc Dư Thâm cúp điện thoại, đi ra khỏi toà nhà.
Tối nay thư ký Đinh kiêm luôn chức lái xe, chạy xe qua đây. Nhìn nét mặt của Mạc Dư Thâm, anh không tài nào đoán ra được rốt cuộc có đạt thành hợp tác hay không.
Mạc Dư Thâm ngồi lên xe.
Thư kính Đinh nhìn anh qua kính chiếu hậu, “Mạc tổng, đi đâu?”
Mạc Dư Thâm có hơi khựng lại, “Đến chỗ mẹ tôi đi.”
Ngoài dự đoán của thư ký Đinh, chẳng lẽ tối nay hợp tác không thành rồi? Anh cũng không hỏi nhiều.
Mạc Dư Thâm lúc này mới nhớ tới nói cho thư ký Đinh: “Bàn bạc cũng được.”
Thư ký Đinh thở phào, khởi động xe. Anh vừa mới nhận được một tin xấu, nếu Mạc Dư Thâm không đàm phán thành công thì anh cũng không biết nên báo cáo như thế nào.
Tin xấu này thật quá đau lòng.
“Mạc tổng, Mạc đổng lại hẹn với luật sư.”
Mạc Dư Thâm đang thẩn thờ ngoài cửa sổ, không nghe thấy thư ký Đinh nói gì.
“Mạc tổng.”
Mạc Dư Thâm hoàn hồn, “Chuyện gì?”
“Mạc đổng lại hẹn luật sư, chắc là muốn đem số cổ phần còn lại cho Mạc Liêm.” Nếu như tin này là thật thì số cổ phần của Mạc Liêm sẽ vượt qua Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm nhất trí hành động với Lý đổng, quyền bỏ phiếu tạm thời vượt qua Mạc Liêm nhưng đây không phải là kế lâu dài.
Ai biết được nhiệm kỳ mới bắt đầu, Mạc đổng sẽ toan tính điều gì. Có lẽ là nhượng hết số cổ phần trong tay mình cho Mạc Liêm. Lúc đó khó phân thắng bại.
Mạc Dư Thâm tựa hồ như chuyện không liên quan đến mình, “Đồ của ông ấy, ông ấy muốn cho ai thì cho, đó là quyền của ông ấy.”
Thư ký Đinh không biết nên nói tiếp như thế nào, quyết định chuyên tâm lái xe. Cái này không đơn giản chỉ là cổ phần mà phía sau còn là tình phụ tử. Hiện giờ cũng sắp mất rồi.
Trong xe đặc biệt yên tĩnh, Mạc Dư Thâm mở hé cửa sổ xe.
Đầu tháng ba, tiết trời mùa xuân se lạnh.
Xe đến xe đi, âm thanh ồn ào tấp nập truyền vào trong khoang xe. Dù cho trời có lạnh thì Mạc Dư Thâm vẫn cảm thấy thoải mái.
Lúc trước mua một chiếc xe cao cấp đơn giản vì muốn tận hưởng sự yên tĩnh dễ chịu. Bây giờ ngược lại cảm thấy tĩnh lặng không còn nằm trong phạm vi thoải mái của anh nữa.
Anh không thể tưởng tượng được đến tột cùng Hề Gia có bao nhiêu khó chịu. Sự khác biệt khi bị cô lập với thế giới là gì.
Đến dưới lầu chỗ Tần Tô Lan, Mạc Dư Thâm xuống xe, bảo thư ký Đinh về trước.
Thư ký Đinh hỏi: “Sáng mai tôi sẽ đón ngài ở đâu?”
Biệt thự, anh tạm thời không muốn về, quá hoang vắng. Còn ở đâu thì anh cũng chưa biết, “Không cần đón, mai tôi có chuyện khác cần xử lý.”
Thư ký Đinh cũng vội vàng đến hồ đồ rồi, hiện tại Mạc Dư Thâm vẫn còn đang nghỉ phép, vẫn sẽ chưa quay lại làm việc.
Thư ký Đinh chưa vội về ngay, nói nhiều thêm một câu: “Bên phía Hướng giáo sư, chúng ta nên cố gắng đạt thành hợp tác trước nhiệm kỳ mới.”
Sau nhiệm kỳ mới, nói không chừng Mạc thị sẽ đổi chủ.
Trung tâm nghiên cứu hợp tác cùng nhóm nghiên cứu của Hướng giáo sư thì hẳn bên phía giáo sư sẽ được hưởng lợi nhiều hơn. Đến lúc đó phương án hợp tác sẽ khó mà thông qua thẩm duyệt.
Mạc Dư Thâm đương nhiên biết, cũng đã lên nhiều kế hoạch dự phòng rồi.
Tần Tô Lan không biết Mạc Dư Thâm sẽ đến, có chút khẩn trương không biết nên làm thế nào. Bà vội vàng pha cà phê cho Mạc Dư Thâm, đựng trong một cái ly mới.
Đây là bộ ly đôi mang từ nước ngoài về. Vốn là quà gặp mặt cho anh và Hề Gia nhưng mãi mà Mạc Dư Thâm vẫn chưa đến dùng cơm nên ly cũng bị lãng quên luôn.
Cà phê pha xong, Tần Tô Lan mang ra.
Mạc Dư Thâm tựa trên ghế sô pha như là đang ngủ thiếp đi.
Tần Tô Lan nhìn con trai, đau lòng ngập tràn. Còn nhớ mấy năm trước khi anh bắt đầu lập nghiệp, cho dù có mệt mỏi đến đâu thì anh cũng chưa bao giờ ở trước mặt bất kỳ người nào lộ ra nửa tia rã rời.
Về sau về Mạc thị làm việc, áp lực cao như đỉnh núi nhưng cũng chưa thấy anh kiệt sức như vậy.
Cô cũng vừa mới biết được chuyện Hề Gia không nghe được. Mấy ngày này bà thường xuyên hỏi thăm Khương Thấm tình hình của Hề Gia, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng suông chứ không giúp đỡ được gì.
Mạc Dư Thâm ngủ không sâu. Nghe được tiếng bước chân, ảnh choàng tỉnh giấc, nhìn khung cảnh xung quanh xa lạ, có chút hoảng hốt.
“Đây là cà phê mẹ nhờ bạn mua từ nước ngoài về, nếm thử đi.”
Thì ra anh đang ở chỗ mẹ. Mạc Dư Thâm ngồi thẳng, nhận lấy cà phê.
Tần Tô Lan biết anh vì bệnh tình của Hề Gia mà sầu nên bà cố gắng chuyển chủ đề, hỏi tình hình công ty gần đây thế nào, còn có hai tuần nữa là hội đồng quản trị bắt đầu một nhiệm kỳ mới.
Mạc Dư Thâm: “Chắc được khoảng năm, sáu mươi phần trăm.”
Mấy năm này, đây là lần đầu tiên mẹ con bọn họ có thể ngồi xuống cùng nhau nói chuyện về Mạc thị.
Tần Tô Lan: “Vậy chắc không có vấn đề.” Bà hiểu con trai mình, cho dù chỉ nắm được năm phần thắng thì anh cũng sẽ liều mạng.
Phòng khách chớp mắt trầm mặc.
Mạc Dư Thâm nói đến ba mình: “Lúc ăn tết ông ấy có gọi cho con, hẳn là nghĩ con sẽ mở miệng xin cổ phần.” Anh cũng không thiết tha gì mấy thứ đó.
Vốn hay tay của Tần Tô Lan đan lại đặt trên đầu gối, nghe những lời này, hai tay bà vô thứ siết chặt. Đây là điểm cấm kỵ của Mạc Dư Thâm.
Anh rất hiếm khi trò chuyện của Mạc đổng với bà. Bây giờ lại nói nhẹ nhàng như vậy giống như là đang tâm sự.
Trước bệnh tình của Hề Gia, tình cha con của họ như một ly nước lạnh, nhạt nhẽo.
Tần Tô Lan muốn làm gì đó thay con trai, “Chờ khi nào Gia Gia rảnh, mẹ sẽ tìm con bé thảo kịch bản. Đem chuyện xưa nói cho nó, để con bé viết thành kịch bản, nếu có khả năng thì mẹ sẽ đầu tư thành phim.”
Hẹn Hề Gia thảo kịch bản, cô sẽ cảm giác được mình có thể làm việc, cảm nhận được bản thân không vô dụng. Đây là thứ duy nhất bà có thể làm thay con trai trai mình.
Mạc Dư Thâm nhấp một ngụm cà phê, “Thảo kịch bản gì? Mẹ và lão chồng trước bá đạo tổng tài?”
Tần Tô Lan: “…..”
Cuối cùng bị tức cười.
Đã nhiều năm rồi bà chưa cười nhiều như vậy.
Kể cả khi Mạc Dư Thâm lơ đãng trêu chọc quá khứ mà bà không muốn nhắc tới cũng trở nên nhẹ nhàng.
Tần Tô Lan: “Con ở cùng với Hề Gia có vẻ sáng sủa lên nhiều.” Cũng trở nên thú vị, cái kịch bản vừa rồi vừa nghe liền biết đây là phong cách của Hề Gia.
Mạc Dư Thâm: “Nếu muốn thảo kịch bản thì mẹ liên hệ với Quý Thanh Thời hẹn Hề Gia, lấy một thân phận mới xa lạ tiếp cận cô ấy. Chúng con sắp ly hôn rồi.”
Khoé miệng cười của Tần Tô Lan cứng đờ, “Sao lại ly hôn?”
Mạc Dư Thâm đơn giản kể lại sự việc cho bà.
Tần Tô Lan chậm rãi tiêu hoá, tưởng anh sẽ ly hôn thật. Mặc dù Hề Gia bị bệnh, tương lai không biết ra sao nhưng bà biết khi con trai bà ở bên Hề Gia, nó đã rất hạnh phúc, niềm hạnh phúc đó xuất phát từ đáy lòng.
Cách để cho một người có thể sống bên nhau trọn đời chính là lắng nghe bằng tâm.
Tần Tô Lan hỏi số điện thoại của Quý Thanh Thời, lưu lại.
Thời gian không còn sớm, cà phê cũng đã uống xong.
Mạc Dư Thâm đặt tách cà phê xuống, dãy giụa mấy giây rồi nói: “Mấy ngày giả ly hôn này, con sẽ ở đây.”
Tần Tô Lan sững sờ nửa giây, “Được được được, mẹ đi dọn dẹp phòng ngủ và thư phòng cho con.”
Tần Tô Lan không quấy rầy Mạc Dư Thâm nữa, đi lên lầu.
Nghĩ đến việc ở cùng với con trai, sự bĩnh tình của bà liền biến mất. Khoảng khắc đó, bà không dám hi vọng xa vời rằng con trai sẽ chủ động đến ở cùng bà.
Mạc Dư Thâm cầm chìa khoá xe của mẹ đi xuống lầu, anh gửi tin nhắn: 【Con về lấy ít đồ.】
Mạc Dư Thâm không về nhà, anh nói quản gia thu xếp quần áo rồi đưa qua.
Anh đến nhà ông nội một chuyến, trò chuyện cùng ông. Ông nội luôn có một ước nguyện hèn mọn là khi còn sống, có thể thấy anh tha thứ cho mẹ của mình.
——
Mới mười giờ tối, Hề Gia đã nằm lên giường. Đây là lần đầu tiên cô ngủ sớm như vậy suốt hai tháng nay.
Tắt đèn, thế giới dường như chỉ còn mình cô.
Đây là chung cư của Quý Thanh Thời. Ban đầu cô còn muốn về phòng trọ mình ở nhưng Quý Thanh Thời không chịu, anh nói anh ở đây một mình quạnh quẽ, nói cô ở lại với anh.
Trằn trọc, nửa tiếng trôi qua rồi mà Hề Gia vẫn không buồn ngủ. Cô bật đèn, đeo tai nghe và mở ghi âm của Mạc Dư Thâm ra.
Khoảng khắc cô mở khoá điện thoại, cô mới ý thức được là mình nghe không được.
Cô mở âm lượng tối đa, tai nghe cũng bật mức lớn nhất nhưng vẫn không nghe thấy âm thanh gì.
Hề Gia nhắm mắt, cố gắng hình dung giọng nói của Mạc Dư Thâm, nhưng trong đầu đều là trống rỗng.
Cô nhớ Mạc Dư Thâm.
Hề Gia đi rửa mặt, từ từ bình tĩnh lại. Mát xa cho mắt xong, cô đi tìm Quý Thanh Thời.
Trước khi đi ngủ, Quý Thanh Thời nói với cô Mạc Dư Thâm đồng ý ly hôn, nói cô ngày mai đến tìm luật sư Trình Duy Mặc làm một bản thoả thuận ly hôn.
Còn lại, Quý Thanh Thời không nói.
Cô không biết, Mạc Dư Thâm không giống cô, không thể từ bỏ đoạn hôn nhân này.
Cô đưa hết những đồ vật của mình cho Quý Thanh Thời cất, mật khẩu cũng đổi rồi đưa cho Quý Thanh Thời.
Quý Thanh Thời mua cho cô một cuốn sổ mới, nói ngày mai sẽ bắt đầu một ngày mới, dùng bút ký mới, những chuyện cũ trước kia đều quên hết đi.
Cô cũng dự định sẽ quên hết, cô sợ nếu đọc lại những cái bút ký kia, cô sẽ không nhịn được mà nhớ về Mạc Dư Thâm, sẽ không nhịn được mà đi tìm anh. Dây dưa không dứt không phải là phong cách của cô.
Nhưng mà hiện tại cô có chút không quyết đoán.
Hề Gia gõ cửa phòng Quý Thanh Thời, “Anh hai.”
Quý Thanh Thời không ở trong phòng ngủ, anh đang ở thư phòng, nghe được tiếng “anh hai” lớn như vậy, anh đi ra, “Ở đây này.” Nói xong lại khó chịu một phen. Cô nghe không được.
【Sao còn chưa ngủ?】Anh gửi tin nhắn cho cô.
Hề Gia nhìn điện thoại, hồi lại: 【Tìm anh có việc, mở cửa đi.】
Quý Thanh Thời: 【Quay lại.】
Hề Gia quay người, Quý Thanh Thời đi tới.
Hề Gia: “Anh hai, trước anh trả cho em cuốn sổ của Mạc Dư Thâm, đêm mai em trả lại cho anh. Em muốn xem lại một chút, đợi đến ngày ly hôn xong, em lại quên anh ấy có được không?”
Quá nhiều cảm xúc phức tạp kẹt ở cổ họng khiến Quý Thanh Thời không thể thở. Anh dùng sức gật đầu, ra hiệu Hề Gia theo anh đến thư phòng.
Mấy cuốn sổ đó anh đều cất trong két sắt.
Quý Thanh Thời cũng không biết cuốn nào chuyên ghi chép về Mạc Dư Thâm và cô nên để cho cô tự tìm.
Hề Gia nhanh chóng nhìn ra được, cô rút cuốn thứ hai từ dưới lên, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy, bên trong có cánh hoa và lá hoa hồng, cô sợ rơi.
Quý Thanh Thời đánh chữ gửi cho cô: 【Hay là không ly hôn nữa. Anh gọi điện cho Mạc Dư Thâm nói chuyện, cậu ấy sẽ hiểu thôi.】
Hề Gia lắc đầu, “Anh hai, ngủ ngon.” Cô cầm sổ đi.
Lúc ra khỏi phòng còn tiện tay lấy cuộn băng keo hai mặt trên bàn Quý Thanh Thời đi.
Về phòng ngủ, Hề Gia lật cuốn sổ mới ra, lấy cánh hoa và lá từ sổ cũ dán lên sổ mới.
Đây là bông hồng đầu tiên Mạc Dư Thâm tặng cô.
Sau này anh sẽ thích một người khác, sẽ tặng cho người ấy hoa tươi. Nhưng lần đầu tiên anh tặng hoa cho người khác là cho cô.
Hề Gia vuốt ve cánh hoa, tự an ủi bản thân.
Cô lấy bút chì, viết một chữ “Mạc” lên cánh hoa.
Đợi đến lúc cô hoàn toàn không nhớ được nữa, không biết khi đó cô có cảm nhận được chữ “Mạc” này là họ của người đàn ông mà cô yêu hay không.
Mấy năm này, cô thường viết kịch bản về những màn gương vỡ lại lành hay là cửu biệt trùng phùng. Cô biết vì thực tế không tồn tại nên cô luôn viết về một kết cục viên mãn.
<Quãng đời còn lại> của Nhạc lão tiên sinh mới là hiện thực.
Nói tách là tách, khi gặp lại thì ai cũng có gia đình, có cuộc sống riêng của mình. Những yêu hận tình thù, những tiếc nuối và không cam lòng đều chôn ở quá khứ.
Hề Gia tựa vào đầu giường, bắt đầu xem từ tờ đầu tiên. Từng câu từng chữ đều là mã hoá ký ức giữa cô và Mạc Dư Thâm. Bây giờ chỉ có thể dựa và câu chữ này để hình dung về hồi ức.
Nhìn nội dung ghi chép, cô không ý thức được khoé miệng mình đang mỉm cười.
Có một tờ, Mạc Dư Thâm viết tên của mình rất lớn, còn tên của Chu Minh Khiêm thì viết nhỏ đến mức thiếu điều phải soi bằng kính lúp.
Còn có một tờ thì hoàn toàn ngược lại, ba chữ “Mạc Dư Thâm” như ba hạt vừng nhỏ xíu, nhìn từ xa như là ba dấu chấm đen nhỏ.
Đọc đến trang cuối, cô lại không nhịn được mà đọc lại từ đầu.
Đọc tới đọc lui bất giác đã đọc đến lần thứ năm.
Cô hi vọng có thể nhớ kỹ Mạc Dư Thâm, dù một chút thôi cũng được.
Ngoài cửa sổ, bầu trời trắng xoá.
Hề Gia tựa vào đầu giường híp mắt một lát. Tỉnh dậy, tiếp tục xem bút ký.
Điện thoại rung lên, Quý Thanh Thời gửi tin nhắn cho cô: 【Hôm nay Trình Duy Mặc có phiên toà, chạng vạng tối mới về văn phòng luật. Sáu giờ em đi tìm cậu ấy. Nhớ là tối nay phải đem trả bút ký cho anh.】
Hề Gia lật sổ nhìn, trên đó ghi hôm nay cô sẽ đến văn phòng luật ký tên lên giấy ly hôn, ngày mai sẽ đến cục dân chính ly hôn với Mạc Dư Thâm.
Cô lấy bút chì, lật ra giữa sổ viết ở cuối trang một chữ “Dư” nhỏ. Sau đó lại lật thêm mấy chục trang nữa viết một chữ “Thâm” lí nhí.
*
#28042020