Hề Gia nới lỏng đuôi ngựa quấn bên hông Mạc Dư Thâm ra rồi lại quấn quanh cổ anh, cô xụ mặt, biểu thị mình đang rất nghiêm túc, ra hiệu Mạc Dư Thâm nói tiếp.
Mạc Dư Thâm: “Như em nói không phải là tạm dừng mà là nói lắp bắp.”
Hề Gia cầm đuôi ngựa gãi gãi cái cằm của Mạc Dư Thâm, giống như mình đã hiểu, “Mạc Dư Thâm, anh.” Sau đó không có sau đó.
Mạc Dư Thâm vẫn chờ cô nói tiếp, kết quả cô lại trêu anh, “Nói chuyện dễ hiểu một chút.”
Hề Gia: “Em nói xong rồi mà. Như vậy chẳng phải là tạm ngừng sao? Mạc Dư Thâm, anh.”
Mạc Dư Thâm: “…” Làm như nghĩa trên mặt chữ. Ký ức cô có không liên tục cũng sẽ không nói chuyện một nửa kiểu này.
“Khi ký ức của em không theo kịp, đầu sẽ ở một trạng thái trống rỗng, thậm chí còn không biết mình là ai, tại sao lại như vậy.”
Anh làm trước công tác tâm lý cho cô để tránh đến lúc đó lại bị hoang mang.
Hề Gia hình như đã hiểu, cô ví dụ mẫu cho Mạc Dư Thâm xem, “Có phải sẽ xuất hiện tình trạng: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?”
Mạc Dư Thâm gật đầu.
“Không có chuyện đó đâu. Anh xem lúc em nghe không được, một chút ký ức cũng không có vậy mà cũng đâu bị gì. Vẫn sống trong vui vẻ.” Cô trấn an Mạc Dư Thâm: “Anh quên em làm nghề gì rồi à? Em là biên kịch, cần phải có những trải nghiệm không bình thường như vậy mới được.”
Mạc Dư Thâm nhìn chằm chằm mặt cô, từ khi cô sinh bệnh đến nay, anh chưa từng thấy trên mặt cô xuất hiện một tia đau khổ mệt mỏi, ngay cả khi cô không nghe được.
Hề Gia che mắt của anh, “Đừng nhìn em như vậy, em sẽ bị mê hoặc.”
Không chỉ mình cô, cô nghĩ nếu người phụ nữ nào bị anh nhìn như vậy thì tim cũng sẽ đập bịch bịch bịch.
Hề Gia nhất thời tâm huyết sôi trào, hỏi anh, “Vì sao bạn gái cũ của anh và anh lại chia tay vậy? Nếu là em thì em sẽ không bỏ được. Có phải do anh chủ động đá người ta đúng không?”
Hôm nay cô chỉ đọc một phần bút ký nhỏ nên không xem đến quá khứ của Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm: “Người ta cứ nhất quyết phải chia tay anh.”
Hề Gia: “Tại sao chứ? Có phải anh làm ra chuyện cặn bã gì không?”
“Không có. Cô ấy không nhớ được anh, còn từng muốn ly hôn với anh.”
Hề Gia buông hai mắt anh ra, “Vậy em chính là bạn gái trước, cũng là vợ trước của anh luôn à?”
“Ừm. Dù sao thì cũng là một người.” Mạc Dư Thâm nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn sớm, nhắc nhở cô đi ngủ.
Hề Gia: “Được thôi. Nể tình em là mối tình đầu của anh nên đêm nay anh nói cái gì em cũng nghe lời.” Cô trượt từ trên đùi Mạc Dư Thâm xuống.
Mạc Dư Thâm lấy áo ngủ cho cô.
Hề Gia không cầm, kiễng chân quàng qua vai Mạc Dư Thâm, “Tắm chung đi, tiết kiệm nước.”
Mạc Dư Thâm: “…”
Thế là không có một giọt nước nào bị lãng phí.
Một tiếng đồng hồ sau, Hề Gia ra khỏi phòng tắm.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn cô gái trong gương có sắc mặt hồng nhuận tươi trẻ, đêm nay khỏi cần đắp mặt nạ.
Hề Gia cầm điện thoại đặt chuông báo. Ban ngày cứ mỗi hai tiếng lại báo một lần, nhãn báo là: Nhìn bản ghi nhớ.
Cô ghi chép rất nhiều nội dung trong bản ghi nhớ, đều liên quan đến bệnh tình của cô. Chuyện ký ức tạm ngừng mà Mạc Dư Thâm nói hồi nãy cô cũng ghi chú vào.
Xong xuôi hết, lúc này Hề Gia mới nhìn thấy Wechat có tin nhắn đến. Hai giờ trước Võ Dương nhắn tin hỏi cô có muốn chơi game hay không.
Lần đầu tiên Hề Gia chơi game cũng đã mấy năm về trước, Mạc Liêm dạy cô.
Lúc ấy bọn họ đều còn trẻ, chỉ mới có mười mấy tuổi.
Từ khi cô đi du học cũng rất ít xã giao, chủ yếu là vì không có thời gian. Bài tập, huấn luyện cưỡi ngựa, ngày nào cũng có kế hoạch, buổi tối về đến nhà thì viết kịch bản.
Có khi kẹt ý không có mạch văn thì sẽ tìm Mạc Liêm chơi game.
Cô và Mạc Liêm có cùng nhóm bạn thời đại học, Mạc Liêm cũng quen nên có nhiều lần tụ tập chơi rất nhiều thứ. Mạc Liêm không thích nói chuyện, nhưng cô và Mạc Liêm lại có thể trò chuyện cùng nhau.
Sau khi tốt nghiệp đại học, ít tụ tập đi hoặc có thể vì bệnh mà cô đã quên mất cô không liên lạc với Mạc Liêm mấy năm rồi.
Cô tốt nghiệp đại học là trực tiếp ký hợp đồng với câu lạc bộ, trở thành vận động viên cưỡi ngựa. Cô quen Võ Dương ở câu lạc bộ, Võ Dương cũng thích chơi game.
Bận bịu cả ngày, bọn họ sẽ lập nhóm chơi game giải tỏa.
Hề Gia trả lời Võ Dương: 【Cũng lâu rồi chưa chơi, có chút ngượng tay.】
Võ Dương: 【Tôi cũng lâu rồi chưa chơi. Còn tưởng cậu ngủ rồi.】
Hề Gia: 【Chưa. Mới vừa viết kịch bản. Nếu không thì chơi hai ván đi?】
Cô và Võ Dương bây giờ cũng rảnh rỗi, câu lạc bộ nghỉ tết, mùng mười năm sau mới phải đến làm. Đây là kỳ nghỉ dài nhất của cô.
Võ Dương: 【Bây giờ muộn rồi, cậu ngủ sớm một chút đi.】
Hề Gia: 【Không buồn ngủ. Tôi vốn ngủ rất muộn.】
Cô đăng nhập tài khoản, trò chơi có giao diện mới, trước đây chưa từng thấy. 【Tôi muốn mua trang bị mới, năm mới thay đổi mới. Cậu cũng chọn một cái đi, tôi tặng.】Hề Gia nói Võ Dương chọn trang bị.
Mạc Dư Thâm từ phòng tắm đi ra, thấy Hề Gia còn chưa lên giường, thúc giục cô nghỉ ngơi.
Mạc Dư Thâm không cho phép cô ngủ muộn như vậy, ra lệnh cho cô lên giường, lại hỏi cô ngày mai có kế hoạch gì không.
Hề Gia leo lên giường, “Tìm bạn tâm sự. Ngủ ngon.” Cô đặt di động bên gối, nằm nghiêng, đưa lưng về phía Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm nhìn Hề Gia, nói cô xoay người lại.
Hề Gia giả vờ buồn ngủ, lầm bầm nói: “Ngủ riêng không khí tốt, ngủ dễ chịu.”
Mạc Dư Thâm cảm thấy không đúng chỗ nào nhưng không diễn tả được. Trước đây cô chỉ hận không thể dính trên người anh, bây giờ lại muốn ngủ tách ra. Anh tắt đèn, có nhiều điều suy nghĩ.
Nghĩ đến ván cờ với Mạc Liêm, bệnh tình của Hề Gia. Càng nghĩ, đầu óc càng tỉnh táo.
Mười mấy phút sau, có âm thanh nhỏ bé nào đó vang lên: “Ông xã, anh ngủ chưa?”
Mạc Dư Thâm tưởng Hề Gia muốn uống nước hay có chỗ nào không thoải mái, “Chưa, làm sao vậy?”
Hề Gia thở dài trong lòng, “Không có gì. Chỉ muốn gọi anh, ông xã ngủ ngon.”
Mạc Dư Thâm nhìn bóng lưng của Hề Gia, đoán được dường như cô đang chờ anh ngủ để làm chuyện xấu. “Ngủ ngon.”
Hề Gia giả bộ ngáp một cái.
Lại mười mấy phút trôi qua, hề Gia gọi anh lần nữa: “Ông xã?”
Không lên tiếng.
Hề Gia xoay người, “Ông xã?”
Hơi thở của Mạc Dư Thâm đều đều, có vẻ như đã ngủ rất sâu.
Hề Gia đẩy anh, không có động tĩnh. Rốt cuộc cô cũng yên tâm, trùm chăm qua đầu, mở điện thoại hỏi Võ Dương: 【Cậu chọn trang bị xong chưa?】
Võ Dương: 【Chọn xong rồi, còn tường cậu đổi ý không tặng nữa.】
“Hề… Hề… Hề… Hề Gia, ngủ… ngủ… đi ngủ.”
Hề Gia sững sờ, giật chăn trên đầu xuống.
Mạc Dư Thâm đã mở đèn, đang nhìn cô.
Hề Gia bỗng nhiên bật cười, xém xíu quăng hết cái thục nữ đi. Cô ném điện thoại, ôm lấy cổ của Mạc Dư Thâm: “Anh… anh… anh… thật… thật… đáng yêu.”
Mạc Dư Thâm vỗ vỗ đầu cô, “Không cho phép trùm chăn chơi điện thoại.”
Hề Gia đưa di dộng cho anh, “Không chơi nữa.”
Mạc Dư Thâm hỏi cô: “Không mệt à?”
Hề Gia lắc đầu. Mặc dù trước đó có vận động trong phòng tắm một lần nhưng tâm trạng không tệ, cơ thể thả lỏng, không có chút mệt mỏi.
Mạc Dư Thâm tắt đèn, “Em thiếu vận động rồi.” Anh đè lên cô.
Thân thể Hề Gia chìm xuống dưới, chống đỡ trọng lượng cơ thể của anh, “Em đã quên lần đầu tiên của chúng ta rồi. Không biết lúc sinh thời còn có thể nhớ ra được không.”
Mạc Dư Thâm: “…Tập trung vào.”
***
Ngày hôm sau khi Hề Gia tỉnh lại thì Mạc Dư Thâm đã đi làm, Mạc thị vẫn chưa nghỉ tết. Chuyện hôm qua Hề Gia vẫn nhớ được chút ít, hôm nay cô muốn đi gặp một người bạn.
Hề Gia lái xe đến văn phòng luật. Hôm nay là ngày thường, lúc Hề Gia tới thì Trình Duy Mặc đã ở văn phòng rồi.
“Luật sư Trình.”
Cửa văn phòng rộng mở, Hề Gia gõ cửa hai lần.
Trình Duy Mặc quay người, giật mình, lập tức mỉm cười, “Hôm nay sao có thời gian vậy?”
Hề Gia đi tới: “Chúng tôi được nghỉ. Bao giờ văn phòng luật mới nghỉ tết?”
Trình Duy Mặc: “Tầm hai ba ngày nữa.” Anh pha cà phê cho Hề Gia rồi ngồi xuống đối diện cô, “Tìm tôi có chuyện gì?”
Hề Gia tới là vì thoả thuận ly hôn, “Lúc trước chẳng phải có lưu lại ở đây hai bản thoả thuận ly hôn sao, tôi muốn lấy về. Không cần nữa, tôi và Mạc Dư Thâm đã là vợ chồng từ lâu rồi.”
Cô chỉ chỉ đầu mình, “Ở đây có bệnh, không nhớ được anh ấy.”
Trình Duy Mặc: “Bỏ vào máy cắt giấy huỷ lâu rồi. Biết hai người không cần dùng tới.”
Hề Gia kinh ngạc: “Anh đã sớm biết chúng tôi là vợ chồng rồi à?”
Trình Duy Mặc gật đầu, cái khác không nói gì thêm.
Hề Gia nghĩ chắc là cô đã từng nói với anh nhưng lại quên.
Trình Duy Mặc: “Trong máy tính của tôi vẫn còn vài phần tài liệu chưa xoá, cũng không ít đâu.”
Hề Gia: “Là sao?”
Trình Duy Mặc: “Hai năm nay các người ký không ít thoả thuận ly hôn.”
Hề Gia: “…”
“Luật sư Trình.” Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, một giọng nữ dịu dàng truyền đến.
Hề Gia và Trình Duy Mặc cùng quay đầu, là Hướng Lạc.
Hề Gia không biết Hướng Lạc. Hai ngày trước có xem tuyên truyền của <Quãng đời còn lại> nhưng hôm nay lại quên mất.
Trình Duy Mặc nhìn Hướng Lạc, khẽ gãi cằm. Không biết lần này cô đến lại có chuyện gì. Vụ kiện làn trước đã xử lý xong rồi.
Hướng Lạc không chắc là Hề Gia có nhớ được đoàn đội <Quãng đời còn lại> hay không nên không lên tiếng chào hỏi.
Hề Gia cáo từ, “Hôm nào tôi và Mạc Dư Thâm sẽ mời cơm. Hai năm nay mang lại nhiều phiền phức cho anh rồi.”
Trình Duy Mặc tiễn Hề Gia ra thang máy, khi quay lại thì thấy Hướng Lạc đang sắp xếp mấy cuốn tạp chí nằm loạn trên bàn trà.
Trình Duy Mặc: “Không cần phiền cô. Lát nữa có người đến dọn.”
Hướng Lạc: “Dù sao cũng rảnh.”
Trình Duy Mặc rót nước cho cô, hỏi cô hôm nay lại có phiền phức gì.
Hướng Lạc: “À, là như vầy, mấy ngày nay trên mạng có những bình luận ác ý nên tôi muốn nhờ anh đưa thư luật sư kiện.”
Trình Duy Mặc gật đầu hỏi, “Có nghiêm trọng không?”
Hướng Lạc chần chừ mấy giây, “Cũng có. Anh cứ cho tôi một lá đơn là được.”
Trình Duy Mặc tận lực thoả mãn nhu cầu của khách hàng, cô không muốn nói nhiều thì anh cũng không gặng hỏi. Bây giờ vẫn còn sớm, trợ lý còn chưa tới nên anh tự mình làm.
Hướng Lạc đứng ở bên cạnh bàn nhìn anh đánh chứ, “Chuyện lần trước cảm ơn anh.”
Trình Duy Mặc: “Không cần khách khí.” Cô đã cảm ơn hơn mười lần rồi.
Hướng Lạc giữ im lặng, không làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
Cô đưa mắt nhìn ra ngoài, ở góc độ này vừa khéo thấy được bãi đỗ xe lộ thiên của toà nhà. Kế bên xe của cô là xe của Hề Gia, biển số xe rất đặc biệt.
Hề Gia xuống lầu một lúc rồi nhưng vẫn chưa rời đi.
Trong xe, Hề Gia đang định thần lại.
Tối qua Mạc Dư Thâm đã đề cập với cô về việc ký ức không liên tục sẽ gây ra trạng thái tạm ngừng. Không ngờ nhanh như vậy đã xuất hiện.
Vừa nãy lúc ngồi lên xe, vừa nổ máy thì trong đầu cô đột ngột trống rỗng, ngoài việc biết mình là Hề Gia thì không còn nhận thức được gì hết.
Tình trạng này kéo dài mấy phút.
Chậm rãi định thần lại, Hề Gia gửi tin nhắn cho Mạc Dư Thâm: 【Em là ai? Em đang ở đâu? Em đang làm gì?】
Mạc Dư Thâm nhìn tin nhắn, trực giác mách bảo điềm xấu, anh lập tức gọi qua cho cô, “Em sao vậy?”
“Ông xã.”
“Anh ở đây.”
“Vừa nãy hình như em xuất hiện tình trạng ngưng trọng.”
“Em đừng đi đâu cả, em đang ở đâu để anh đến đón.” Tim của Mạc Dư Thâm cũng treo ngược cành cây.
Hề Gia: “Không cần không cần. Em đã nhớ được rồi. Rốt cuộc thì bây giờ em cũng biết đầu óc trống rỗng như em hay miêu tả trong kịch bản là như thế nào.”
Nháy mắt đó, ký ức của cô như đi lạc vào điểm mù.
Cái Hề Gia lo lắng là: “Lỡ sau này tình trạng này càng ngày càng kéo dài thì làm sao đây?” Lần này là mấy phút, lần sau có khi nào là một tiếng, hay cũng có thể là một ngày?
Mạc Dư Thâm trấn an cô, “Sẽ không như vậy đâu. Bây giờ em đang trong quá trình dùng thuốc, xuất hiện hiện tượng như vậy là bình thường.”
Anh lại làm công tác tâm lý cho cô thêm lần nữa, “Sắp tới đây em có khả năng xuất hiện ký ức sai chỗ. Chính là, trí nhớ của em sẽ trở nên ngẫu nhiên.”
Hề Gia: “Ngẫu nhiên là sao?”
Mạc Dư Thâm không biết.
*
Bạn học Lã có lời muốn nói: Trình Trình, anh không thấy vận đào hoa của anh đến rồi hả ?
*
#15062020