Chương 44: Đêm nay đừng mộng lạnh(1)
Sau khi sóng gió, yên lặng như tờ.
Nửa bên mặt Triệu Tây Âm tê dại, đau đúng đau thật, nhưng sau khi nỗi đau qua đi như bị đả thông hai mạch nhâm đốc, thể hồ quán đỉnh (*).
(*)Thành ngữ Trung Quốc, ví von nghe ý kiến cao minh khiến người ta nhận được gợi ý rất lớn.
Chu Khải Thâm không nhìn nổi, đi về phía trước kéo Triệu Tây Âm. Sức lực không lớn nhưng toàn thân cô đều mềm nhũn, vô cùng nghe lời lùi về sau hai bước. Chu Khải Thâm đứng chắn trước cô, mặt đối mặt với Triệu Linh Hạ, sắc mặt không chút e sợ.
Còn chưa mở miệng, Triệu Linh Hạ đã đánh đòn phủ đầu, cười lạnh “Ông chủ Chu, chân của cậu còn ở đây.”
Chu Khải Thâm sững sờ.
Lúc trước anh vượt qua tầng tầng lớp lớp cửa ải, sau khi được cô Triệu đồng ý, cuối cùng kết hôn với Triệu Tây Âm. Tại tiệc cưới Triệu Linh Hạ đã nói một câu “Nếu cậu dám đối xử không tốt với con gái Triệu gia chúng tôi, tôi đánh gãy chân cậu.”
Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, lời hung ác còn ở bên tai.
Một người phụ nữ như Triệu Linh Hạ mở miệng còn hung dữ mạnh mẽ hơn đàn ông. Chu Khải Thâm ly hôn, chân không gãy, nhưng trong lòng Triệu Linh Hạ đã cảm thấy Chu Khải Thâm không đối xử tốt với Triệu Tây Âm. Lời nói này là cây gậy gõ chuông, thường xuyên gõ vào trong lòng Chu Khải Thâm.
Liên miên không dứt còn khó chịu hơn so với một đao cắt đứt, càng khiến người ta chán ghét hơn.
Lúc này ánh mắt Triệu Linh Hạ rơi trên người Chu Khải Thâm. Đương nhiên bà lười tốn nước bọt, nhưng vô thanh thắng hữu thanh, mắt như ánh kiếm, trong mắt viết một dòng cuồng thảo (*), nét chữ cứng cáp, phảng phất đang nói – cậu thật sự không là cái thá gì.
(*)Một kiểu chữ thảo
Đệm cao su non tại nhà của Triệu Linh Hạ ở Bắc Kinh còn chưa đưa đến, bà chú trọng sinh hoạt, không muốn tạm bợ, đêm nay sẽ ở khách sạn Tân Quốc Mậu. Bà tự lái Porsche, còn sắp xếp xe đưa Triệu Văn Xuân và Triệu Tây Âm về nhà.
“Làm phiền ngài dừng xe.” Cửa khách sạn, Triệu Văn Xuân một mặt nghiêm trọng “Tiểu Tây con ở trong xe chờ ba.”
Triệu Văn Xuân xuống xe ầm ĩ một trận với Triệu Linh Hạ “Tại sao em đánh con gái anh? Còn mắng trước mặt nhiều người như vậy, con bé da mặt mỏng, em đánh rơi tự tôn của con bé, em chính là nữ thổ phỉ. Có người làm cô như em sao?”
Phỉ thúy trên vành tai Triệu Linh Hạ sắc trạch (*) trong suốt, toàn thân quý phái lại không tầm thường, bà khinh bỉ cũng chẳng muốn phản bác “Rơi mất tự tôn? Anh, định nghĩa của anh với tự tôn có phải là hơi mơ hồ không? Có phải là con gái anh ngoại trừ đàn ông thì không sống vì cái gì khác nữa không? Có uất ức không?”
(*)Màu sắc và độ bóng
“Em đây là cả vú lấp miệng em.” Triệu Văn Xuân tức đến giậm chân “Uất ức nữa thì anh cũng sẽ nuôi con bé cả đời.”
Triệu Linh Hạ cười giễu cợt, lắc đầu “Đàn ông thật sự không cứu nổi.”
Hai anh em tan rã trong không vui.
Sau khi về đến nhà, Triệu Văn Xuân luộc hai quả trứng gà nóng hầm hập, lấy khăn mặt gói lại, thoa lên mặt Triệu Tây Âm cẩn thận từng li từng tí “Chỗ này cũng sưng lên, thật sự có thể xuống tay.”
Triệu Tây Âm nhe răng tránh đi.
“Đau cũng kiên nhẫn một chút, bằng không thì mai sẽ khó coi.” Triệu Văn Xuân than thở.
Triệu Tây Âm nói không sao, “Để con tự thoa đi.”
Mấy ngày nữa sẽ phải sát hạch, cô thật sự không dám chậm trễ công việc. Đau nữa cũng không chớp mắt. Không lâu sau có người gõ cửa, Triệu Văn Xuân đi mở, là thư ký Triệu Linh Hạ tới, “Đây là thuốc Triệu tổng đưa cho Tiểu Tây, hiệu quả rất tốt, bôi theo liều lượng, ngày mai sẽ hết sưng.”
Thư ký huấn luyện nghiêm chỉnh, cửa nhà cũng không vào, nói xong đi ngay.
Triệu Văn Xuân nhìn thuốc mỡ một cái, tức giận ném lên ghế sô pha, che chở con cái, “Đánh một bàn tay lại cho một viên đường, xem con gái ta là cái gì.”
Căn phòng yên tĩnh, ánh đèn vàng ấm áp, cửa sổ phòng khách mở một khe hở, gió thu nồng ban đêm không mời mà tới, xua tan đi một chút hơi ấm ấm áp trong phòng. Triệu Tây Âm không nói gì, xoa trứng gà từng chút lại từng chút.
Triệu Văn Xuân sợ cô khó chịu, vừa chuẩn bị an ủi.
“Con cảm thấy có lẽ cô đúng.” Cô bỗng nhiên thấp giọng, “Ba, cô ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, nhìn thấy rõ ràng đạo lý đối nhân xử thế. Con là người trong cuộc, tự cho là thông minh, thật ra căn bản không nhấc ra nổi.”
Ánh mắt Triệu Văn Xuân nhìn sang, bao dung tha thiết, toàn bộ đều là từ ái, không cho cô một chút áp lực nào. Triệu Tây Âm giống như nói một mình, “Thật ra, sau hai năm ly hôn, con vừa đi vừa nghĩ một mình, không phải như thế cũng đã tới rồi sao?”
Triệu Văn Xuân nói: “Sống qua ngày, sống như thế nào, thật ra đều có thể sống tiếp. Quan trọng là sống có hạnh phúc hay không. Cả đời của con không sống vì thọ mệnh, sống và chết không phải ý nghĩa của sinh mệnh. Tới nhân gian một chuyến, phàm phải có sự kính sợ đối với sinh mệnh nhưng cũng phải tìm ra lối thoát riêng biệt.”
Đông đảo chúng sinh, những giọt nước trong biển cả, thuộc về bình đạm, nhưng không cam lòng bình phàm (*).
(*) Ý nói, con người chỉ là giọt nước trong biển cả, muốn bình thường, nhưng không cam chịu tầm thường.
Đây mới là ý nghĩa.
Lúc thầy Triệu nói đạo lý, bình thản tao nhã khiến người ta vô cùng xúc động.
Triệu Tây Âm cười một tiếng “Con sẽ nghiêm túc cân nhắc.”
Ngày thứ hai Triệu Linh Hạ về Bắc Kinh liền lao vào công việc, không rảnh ôn chuyện tình cảm với người nhà. Triệu Văn Xuân gọi điện thoại hai ba cuộc bảo bà đến nhà ăn cơm đều bị Triệu Linh Hạ từ chối, Triệu Văn Xuân vô cùng bất mãn “Em còn xem nơi này là nhà không? Em còn nhớ anh ở đâu không?”
Ngữ khí Triệu Linh Hạ vẫn luôn cứng nhắc, không dây dưa dong dài “Thật sự không nhớ rõ.”
Triệu Văn Xuân tức giận, một tay khác giơ nồi lên đập bàn ăn, “Còn nấu cơm cho em nữa, anh sẽ, anh sẽ… Anh sẽ là….!”
Giáo sư hệ tiếng Trung cũng cằn cỗi từ ngữ, có thể thấy là thực sự tức giận. Triệu Tây Âm lại gần, nhắc nhở như không có chuyện gì xảy ra: “Anh chính là heo mập lớn.”
“Đúng, anh chính là heo mập lớn!” Nói xong, thầy Triệu mới phát hiện “Hứ! Em mới là heo mập lớn đấy!”
Triệu Linh Hạ nghe ù ù cạc cạc, không lãng phí thời gian nữa, cúp điện thoại.
Triệu Tây Âm cười ha ha.
Triệu Văn Xuân làm mặt hổ, giả vờ hung dữ, “Rửa tay ăn cơm! Ăn xong đưa cơm cho cô con!”
Xùy, biết ngay mà, trên đời không còn ông già nào hiền lành hơn thầy Triệu đâu.
Triệu Tây Âm ăn tùy tiện mấy miếng, mang theo bình giữ nhiệt đến khách sạn Triệu Linh Hạ ở. Ban ngày cô ấy chênh lệch múi giờ, buổi chiều mới bắt đầu thích ứng, cũng đã chạng vạng tối còn đang dặn dò công việc từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
“Hẹn Tiêu Cục ăn một bữa cơm, anh ta là người Hồ Nam, thích ăn cay, nhất định phải chọn địa điểm tốt.”
“Báo cáo của Sun tôi xem rồi, phải xem mail để sửa chữa điều lệ.”
“Ngày mai tám giờ theo tôi đi tới sở giao dịch chứng khoán một chuyến, người phân tích đứng đầu của bọn họ đưa ra dự đoán giá cả thị trường quý IV.”
Mười phút, cuối cùng cũng gọi điện thoại xong.
Triệu Linh Hạ liếc nhìn cô một cái “Hôm qua thoa thuốc chưa?”
Triệu Tây Âm gật đầu, “Rồi.”
Bà đi tới nhìn cẩn thận một lần nữa, lúc này mới dời ánh mắt, ngồi xuống ghế sô pha.
“Cô đánh con, trách cô không?”
Triệu Tây Âm nhe răng cười khổ, “Trách cũng không dám nói nha.”
Triệu Linh Hạ a một tiếng lạnh lẽo, “Con thành thạo nhất là cợt nhả đấy. Đến đây.”
Triệu Tây Âm cũng ngồi xuống bên cạnh ghế so pha, ánh mắt phát sáng, tâm tư nhìn một phát là thấy hết. Triệu Linh Hạ lắc đầu, ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ngốc khờ, chỉ được cái chân truyền của ba con. Nếu con có thể di truyền một chút tác phong con buôn của Đinh Nhã Hà cũng không trở thành cuộc sống giống như con nít vậy.”
Triệu Tây Âm không vui, “Con không muốn học bà ta dù chỉ một chút.”
Triệu Linh Hạ không phản ứng, nhàn nhã nhấp một ngụm trà. Sau đó hỏi: “Hơn nửa năm này con về Bắc Kinh không ít lần thông đồng với Chu Khải Thâm nhỉ?”
Triệu Tây Âm ôi một tiếng, “Cô, người có thể đừng nhắc tới anh ta không? Lúc đầu con đã không còn chuyện gì nữa, bị người quậy một phát như thế, khiến con giống như rất quan tâm anh ta vậy.”
Triệu Linh Hạ cũng không phản bác hỏi thêm, chỉ thoải mái bình tĩnh nói: “Vậy thì tốt, chờ cô xử lý chuyện bên này xong, con liền quay về Mỹ cùng cô. Từ đây trời cao hoàng đế xa, không cần bực mình nữa.”
Triệu Tây Âm lập tức phản đối: “Con không đi. Con ở lại với ba.”
“Vậy con không quan tâm Vivi nữa? Đã bao lâu con không về Mỹ thăm thằng bé rồi?”
Triệu Tây Âm á khẩu không trả lời được, mặt mũi tràn đầy uất ức, không phản bác.
Triệu Linh Hạ là người nào chứ, lão hồ ly đạo hạnh ngàn năm, nhìn người vừa độc lại chuẩn, cũng không cần vạch trần, chạm đến đó thì ngừng, thâm ý ẩn ý trả lại cho cô tự mình lĩnh hội. Triệu Tây Âm không gánh nổi phương thức tra hỏi này, dứt khoát hiểu rõ trong lòng nhưng giả vờ hồ đồ, cười toe toét ôm lấy cánh tay Triệu Linh Hạ, đầu nhỏ cọ trên vai bà, “Cô, đêm nay con ở lại khách sạn với cô nhé.”
Triệu Linh Hạ lạnh như tiền, không bị cảm hóa một chút nào, lời nói ẩn giấu châm chọc: “Không sợ bị đánh nữa sao?”
Triệu Tây Âm lập tức rụt tay, giữa lông mày hiện lên sự sợ hãi.
Triệu Linh Hạ nhìn cô như mèo con, rốt cuộc sắc mặt vẫn mềm mại, đưa lòng bàn tay vỗ nhẹ mặt cô “Biết đau là được, sau này nhớ lâu một chút.”
Triệu Tây Âm lại nặng nề dựa đầu vào bả vai bà.
Triệu Linh Hạ không thích dính nhau, ghét bỏ lại không kiên nhẫn, “Được rồi được rồi, thu dọn một chút ban đêm dạo chơi với cô.”
Triệu Linh Hạ ăn đồ ăn trong bình giữ nhiệt, tư thế ngồi ưu nhã, biểu cảm thận trọng, nhưng tần suất nhét vào trong miệng lại tuyệt đối không từ tốn chút nào. Triệu Tây Âm lén quay video nhỏ gửi cho Triệu Văn Xuân.
Triệu Văn Xuân trả lời rất nhanh: “Ba biết ngay cô ấy nhất định thích ăn, ngày mai làm cá cho nó.” Đằng sau còn thêm năm con cá kèm theo biểu cảm.
Triệu Tây Âm nghĩ thầm, thật sự không hổ là anh em đều mạnh miệng mềm lòng.
Hơn bảy giờ đến The Place, Triệu Tây Âm đi theo phía sau Triệu Linh Hạ giống như nha hoàn tỳ nữ. Phẩm vị Triệu Linh Hạ thật sự tốt, không mua loạn, nhìn trúng món nào món đó nhất định là giá cả cao vùn vụt. Đi dạo xong một tầng, bà cà hết hơn hai mươi vạn tiền quần áo, tài xế đi đi đi lại lại hai chuyến trong tay lại đầy ắp.
Ở tầng đồ trang sức châu báu, Triệu Linh Hạ đang mang thử một chuỗi dây chuyền, Triệu Tây Âm liền đi dạo quầy hàng lân cận, nhìn trúng một cái vòng đá thạch anh đen. Bạch kim, hai vòng tinh tế, trang sức phía trên rất đặc biệt. Triệu Tây Âm đeo cả tay phải tay trái, thật sự thích.
Chỉ là giá cả hơn bốn nghìn, hơi đắt.
“Cái này không hợp với khí chất của con.” Triệu Linh Hạ đi tới, lãnh đạm nhìn thoáng qua.
Triệu Tây Âm chuyển cổ tay, làn da cô trắng, cổ tay lại mảnh, mạch máu xanh hiện lên mờ mờ, chuông nhỏ đeo trên tay leng keng âm thanh giòn vang theo động tác. Cô không nỡ lòng tháo xuống.
“Ánh mắt con sao vậy?” Triệu Linh Hạ không dây dưa với cô nữa, xoay người rời đi, đi vài bước “Triệu Tây Âm.”
Triệu Tây Âm thật sự thích không nỡ bỏ, nhưng không so nổi với cô mình không thích, đành phải từ bỏ đi một bước quay đầu ba lần.
Càn quét hai giờ, Triệu Tây Âm cũng sắp mệt mỏi tê liệt, Triệu Linh Hạ đi cao gót mảnh mười centimet lại không thở dốc chút nào. Sau khi đi mua túi, Triệu Tây Âm ngồi phịch trên ghế sô pha bên trong không nhúc nhích. Triệu Linh Hạ thử đeo mấy kiểu mới, nhìn kỹ càng qua tấm gương, “Món đồ không thích hợp với con mua về cũng lãng phí.”
Triệu Tây Âm ỉu xìu như quả cà, pha trộn hai phần hờn dỗi “Con cũng không có tiền mua.”
Giá cả thật sự đắt.
Triệu Linh Hạ a một tiếng lạnh nhạt, “Cho nên cô ngăn cản con tổn thất kịp thời, đừng sinh hoạt đần độn nữa, tự cường tự lập mạnh hơn bất cứ thứ gì.”
Lại tới lại tới nữa. Triệu Tây Âm xoay mặt qua bên khác, yên lặng kháng nghị.
Triệu Linh Hạ liếc nhìn một điểm nào đó trên tấm gương, phản chiếu hình ảnh sau lưng. Một bóng dáng chỗ bức tường quầy chuyên doanh (*) theo hai người đã hai giờ đồng hồ bỗng chốc tránh đi. Triệu Linh Hạ cười lạnh, không hổ là từng đi lính, ý thức phản trinh sát vẫn rất mạnh.
(*)quầy chuyên doanh: cửa hàng quầy chuyên bán một loại hàng hoá
Mười giờ hơn, Triệu Tây Âm xuống xe ở cửa tiểu khu, Triệu Linh Hạ về khách sạn.
Trời cao thoáng đãng, cô ngẩng đầu có thể nhìn thấy trăng sáng đẹp đẽ trên trời. Thời tiết lạnh lẽo, Triệu Tây Âm ôm lấy cánh tay, cúi đầu đi vào trong.
“Tiểu Tây.”
Triệu Tây Âm sửng sốt, dừng lại hai giây, con đường từng đi qua, bản thân lại từ từ lùi trở về. Cô quay đầu nhìn thấy Chu Khải Thâm cả người mặc đồ đen đứng ven đường, cây ngô đồng che khuất nơi vốn đã không sáng lắm, anh giống như dung nhập vào bóng đêm, nhìn qua từ góc độ này, chỉ có đôi mắt hơi sáng.
Triệu Tây Âm nhìn anh một cái, lại chậm rãi cúi đầu xuống, hai người một trước một sau đi chậm rãi.
Chu Khải Thâm nhìn mặt cô, hỏi: “Còn đau không?”
Triệu Tây Âm lắc đầu.
“Thoa thuốc chưa?”
Cô gật đầu.
Sau đó hai người rơi vào yên lặng.
Chu Khải Thâm cũng ngước mắt nhìn trăng trên trời một chút, là ánh trăng quá lạnh sao, mỗi một bước đi đều không vững vàng, gió thu thổi vào lòng bàn chân, vọt thẳng lên toàn thân, như dao cùn cắt thịt khó chịu đau nhức.
“Ngày đó ở bệnh viện là nhân viên điều dưỡng Cố Hòa Bình tìm đến, ngoại trừ thời điểm kiểm tra, anh không để cô ta làm cái gì khác.” Chu Khải Thâm giải thích từng cái, “Thời điểm anh gọi điện thoại, chỉ lo chuyên tâm thảo luận.”
Nói được một nửa, từ đầu đến cuối phản ứng của Triệu Tây Âm vẫn bình thản.
Chu Khải Thâm bỗng nhiên không nói nữa.
Lúc sắp đến đầu bậc thang, Chu Khải Thâm kéo nhẹ lấy tay của cô, nhanh chóng bỏ một vật vào tay cô. Cảm xúc lạnh buốt thổi mạnh làn da, Triệu Tây Âm nắm chặt theo bản năng. Một giây sau Chu Khải Thâm buông tay ra, không nói thêm nửa chữ, quay người đi.
Lúc này Triệu Tây Âm mới mở lòng bàn tay ra, cúi đầu nhìn, ngơ ngác.
Chuỗi hạt bạch kim vừa nãy cô nhìn trúng ở quầy hàng kia nhu thuận yên ổn nằm trong lòng bàn tay.
Tay cô không khống chế nổi mà run rẩy, chuông nhỏ phía trên cũng rung theo phát ra tiếng vang. Rõ ràng là âm thanh vui vẻ rất nhỏ lại như có hàng vạn con ngựa lao nhanh qua trái tim, đấu sĩ sắp chết phất cờ hò reo.