“Tiêu rồi, thuật cơ quan nhà họ Mặc sắp tiêu rồi”, Mặc Uyên biết, nếu nhà tổ bị phá huỷ, vậy thì việc kế thừa thuật cơ quan nhà họ Mặc cũng không còn hoàn chỉnh.
Phải biết là nhà tổ này là nơi mọi thế hệ truyền nhân thuật cơ quan của nhà họ Mặc đều cần phải vào để lĩnh hội. Nếu chỉ còn thuật cơ quan được truyền lại mà nhà tổ không còn, vậy sau này truyền nhân của nhà họ Mặc cũng không còn nơi để lĩnh hội nữa.
“Dừng tay”.
Lúc quả cầu sắt sắp va vào nhà tổ, một bóng người phóng ra như tia chớp từ nhà tổ, hung hăng đánh vào quả cầu sắt.
“Binh…”
Quả cầu sắt với sức mạnh vô biên, bị cái bóng kia đập trúng, bắt đầu từ từ ngừng di chuyển về phía trước, cuối cùng dừng lại một cách kỳ tích, dừng ở nơi cách nhà tổ chưa đầy nửa mét.
Người của đội tháo dỡ đều ngơ ngác.
Họ chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng này.
Một người ngăn quả cầu sắt đang di chuyển này bằng sức lực của mình, đúng là khiến họ mở mang tầm mắt.
Làm sao mà sức mạnh của một người có thể mạnh tới mức đó?
Đây… đây là con người sao?
Nhìn thấy bóng dáng này, đôi mắt của Nam Cung Yến bỗng dưng ươn ướt, cả người thở phào nhẹ nhõm.
Còn Mặc Uyên thì há hốc mồm, tuy trước đó biết Trần Triệu Dương không hề tầm thường, nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ, thân hình nhìn có vẻ gầy gò này lại ẩn chứa sức mạnh to lớn như thế.
“Được rồi, mọi người mau về đi. Nơi này không còn chuyện gì nữa”, Trần Triệu Dương thở phào, sau đó nói với đội tháo dỡ.
Lúc này ánh mắt của đội tháo dỡ nhìn Trần Triệu Dương giống như nhìn thấy quái vật vậy, nghe anh nói vậy thì họ nhanh chóng lên xe, sau đó đi khỏi.
Họ không dám hỏi nhiều, lỡ như xảy ra chuyện gì đó mà họ không gánh nổi trách nhiệm thì sao.
Sau đó Trần Triệu Dương gọi điện cho Tăng Kim Lai, kêu anh ta xử lý tốt chuyện này, cũng không thể để những người bình thường truyền tới truyền lui, tới lúc đó chắc chắn sẽ gặp chuyện phiền phức.
“Cậu… cậu thành công rồi sao?”, Mặc Uyên chần chừ một hồi. Lúc này anh ta đi tới trước mặt của Trần Triệu Dương, hỏi với vẻ mặt không dám tin.
“Ý cậu muốn nói món đồ này hả?”, Trần Triệu Dương đưa ra một thứ giống như miếng ngọc bài, phía trên có khắc chữ “Mặc”, nhìn có vẻ rất đơn giản.
“Đây..”, nhìn miếng ngọc bài này, Mặc Uyên đột nhiên ngơ ngác. Làm sao anh ta không biết được chứ, miếng ngọc bài gia chủ này được đặt giữa trận cơ quan trong nhà tổ của nhà họ Mặc, chỉ có gia chủ đương thời mới có thể dựa vào thuật cơ quan được kế thừa mà đi vào khu vực trung tâm lấy miếng ngọc bài gia chủ.
Nhưng anh ta không ngờ, người lạ như Trần Triệu Dương lại có thể vào khu vực trung tâm của nhà tổ, chuyện này đúng là khiến mọi người mở mang tầm mắt.
Tuy nhiên, có thể vào khu vực trung tâm không có nghĩa là nắm chắc được thuật cơ quan, nhưng cũng chứng minh một vấn đề, thuật cơ quan nhà họ Mặc hoàn toàn vô dụng đối với người này.
“Sao vậy? Muốn quyt nợ hả?”, Trần Triệu Dương thấy dáng vẻ ngơ ngác của Mặc Uyên thì bèn giả bộ tức giận nói.
“Không… không phải vậy, tôi muốn biết, làm sao cậu phá giải được thuật cơ quan nhiều tầng như vậy? Cho dù tôi là truyền nhân của thuật cơ quan nhà họ Mặc, trong vòng hai tiếng đồng hồ cũng không thể phá giải được”, sắc mặt của Mặc Uyên uể oải hỏi anh.
“Không đúng, có phải cậu đã phá hỏng cơ quan bên trong nhà tổ của nhà họ Mặc tôi rồi không?”, sắc mặt của Mặc Uyên đột nhiên thay đổi, sau đó anh ta xông thẳng vào nhà tổ.