“Đi, vào xem thử xem sao”, lúc này, sắc mặt của Nam Cung Yến rất ảm đạm, tuy cô và Tuyên Hoàng không phải chị em ruột nhưng cô rất thân thiết với Tuyên Hoàng, bây giờ cô ấy chịu phải ấm ức, trong lòng cô tất nhiên rất khó chịu.
“Ừm”, Trần Triệu Dương gật đầu, lập tức cùng Nam Cung Yến bước vào cửa hàng.
“Chị, anh rể, mọi người đến rồi, cứu em với, em không hề cố ý”, sau khi Tuyên Hoàng nhìn thấy Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đi vào, cô ấy lập tức vui mừng chạy nhanh tới bên họ.
Mấy tên cao to trong cửa hàng muốn ngăn lại nhưng được tên chủ tiệm xua tay ra hiệu dừng lại.
“Không sao, đừng lo lắng, bọn chị đến rồi”, Nam Cung Yến kéo Tuyên Hoàng đến bên mình, nhẹ giọng an ủi.
Ông chủ Lục Lão Lục cũng không vội mà chỉ cười tủm tỉm quan sát, theo như lão ta nhìn thấy thì cách ăn mặc và khí chất của cặp nam nữ mới đến này không giống người thường. Họ chắc chăn là những người giàu có.
Vì vậy, Lục Lão Lục rất hài lòng, có vẻ như lần này lão ta có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi.
Lúc này Trần Triệu Dương cũng đang nhìn đến miếng ngọc Như Ý đã bị vỡ, anh quét mắt thì phát hiện một số manh mối, khiến mắt anh chợt nhíu lại.
Anh lập tức nhìn về phía Lục Lão Lục, dáng người gầy guộc, hai mắt hướng ra ngoài mang theo vẻ cay nghiệt, môi cũng rất mỏng, thoạt nhìn không phải người thiện lương.
“Hai vị, vì đây là em gái của các người, vậy thì đền tiền cho tôi đi, mười triệu, rất công bằng”, Lục Lão Lục thấy thời gian cũng đủ rồi thì lập tức bước tới nói với Trần Triệu Dương.
“Vậy sao? Ông có chắc là ngọc Như Ý này trị giá 10 triệu tệ không?”, Trần Triệu Dương hỏi Lục Lão Lục với vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.
“Đương nhiên, đây là miếng ngọc được yêu thích nhất của lão phật gia năm xưa, vật chính cống của cung đình. Mười triệu tệ chỉ là giá cả ở đây, nhưng nếu đem ra đấu giá mà gặp được người thích nó, e rằng không chỉ có giá này đâu”, dáng vẻ Lục Lão Lục vô cùng tự tin, dống dạc nói.
“Không phải là tôi đã làm vỡ nó. Tôi chỉ vừa động vào là nó đã vỡ rồi. Thực sự không phải do tôi làm”, nghe thấy lời nói của Lục Lão Lục, Tuyên Hoàng vô cùng oan ức lên tiếng giải thích.
“Là như vậy sao? Được, nếu ông đã khẳng định, vậy thì tôi sế tìm người thẩm định đến xem miếng ngọc Như Ý này có đúng như lời ông nói hay không. Nếu giá trị của miếng ngọc này quả thực như vậy, cứ yên tâm, tôi sẽ đền cho ông không thiếu một đồng”.
Trần Triệu Dương xua tay ngắt lời của Tuyên Hoàng, anh không hề tức giận về việc lão ta hét giá lên cao, mà là dựa theo lý mà nói.
“Tất nhiên là không thành vấn đề. Cậu có thể tìm người thẩm định nó. À, đúng rồi, ngọc Như Ý của tôi phải được thầy Từ Minh Dương của thành phố Long Hải chúng ta đích thân thẩm định mới được. Tôi nghĩ không ai có thể nghỉ ngờ khả năng thẩm định của thấy ấy được”, Lục Lão Lục đồng ý để Trần Triệu Dương làm thẩm định, nhưng lời nói tiếp theo của lão ta thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.
“Được thôi, để Từ Minh Dương đến thẩm định”, Trần Triệu Dương cười nhạt một cái, nếu đã không ngay thẳng, vậy đợi xem thử ai chơi bẩn hơn ai.
“Không sao”, Lục Lão Lục nghe Trần Triệu Dương nói xong liền mừng rỡ, tên này thật đúng là ngốc.
Nếu tùy ý tìm một người thẩm định, mặc dù có thể mạo danh Từ Minh Dương, hầu hết bọn họ đều không dám nói gì, nhưng nếu vô tình gặp phải kẻ lỗ mãng thì sao.
Tuy nhiên, nếu thật sự Từ Minh Dương thẩm định, vậy chẳng khác gì tự đào hố chôn mình.
Tốt xấu gì Từ Minh Dương cũng là một thẩm định viên nổi tiếng, sao có thể đánh tráo kết quả thẩm định của bản thân được, nếu không, ba chữ của Từ Minh Dương có thể trở thành một trò cười.