Khi nhìn thấy Trần Triệu Dương nháy mắt với mình, trong lòng cô ấy vô cùng cảm động.
Cô ấy không ngờ răng lúc đầu chỉ nói như vậy, Trần Triệu Dương thực sự lại làm cho mình nhiều chuyện như vậy.
“Quý Chiêm Quân, bây giờ ông nghĩ có thể ngăn cản tôi sao?”, sau khi Tuyên Hoàng biết Trần Triệu Dương đã làm những chuyện này cho cô ấy, cô ấy mới yên tâm.
Nếu đã vậy mà vẫn không thể vào được, thì thật có lỗi với sự sắp xếp của Trần Triệu Dương.
Vì vậy, cô ấy nhìn thẳng vào Quý Chiêm Quân và hỏi một cách thờ ơ, giống như một công chúa kiêu hãnh.
“Cô ra vẻ gì mà ra vẻ? Nếu không phải dựa vào nhiều người giúp đỡ như vậy thì cô là cái thá gì? Chỉ dựa vào cô mà có thể vào được cổng nhà họ Quý tôi sao?”, đôi mắt Quý Hiểu Hiểu càng lúc càng phẫn nộ và ghen tị. Khi Tuyên Hoàng vô cùng kiêu hãnh nói ra câu ấy, Quý Hiểu Hiểu không thể nhịn được nữa, trực tiếp hét lên.
“Đúng, cô là cái thá gì? Hôm nay dù cho cô có vào được cổng nhà họ Quý, cũng không phải dựa vào bản lĩnh của mình mà bước vào”.
Quý Thanh cũng tức giận hét lên. Anh ta đương nhiên không cam tâm. Anh ta sắp khiến Tuyên Hoàng nếm mùi sỉ nhục, không ngờ nửa chừng lại mọc ra nhiều kẻ ngán đường như vậy.
“Hai đứa im đi”, Lý Chiêm Quân vốn dĩ tức giận, còn chưa kịp ngăn cản con trai và con gái. Kết quả là con trai và con gái của ông ta lại nói ra những câu như thế này.
Quả nhiên, sau khi Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu nói một tràng như vậy, những người đứng đằng sau Tuyên Hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn Quý. Thanh và Quý Hiểu Hiểu một cách dữ dăn, như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Cháu Tuyên Hoàng, cháu tới chúc sinh nhật ông, chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, vào trong đi”.
Răng của Quý Chiêm Quân gần như bị nghiền nát, nhưng ông ta vẫn nói với nụ cười trên môi.
“Sớm như vậy có phải tốt hơn không. Làm khó coi như vậy, giờ thì mất hết cả mặt, lỗ biết bao nhiêu”, Tuyên Hoàng hừ lạnh, sau đó chế nhạo nói.
Nghe những gì Tuyên Hoàng nói, ba người nhà họ Quý chỉ có thể nghe, lửa giận trong lòng sắp tuôn ra, nhưng vẫn không dám phát tát.
“Phụt… “Haha…”
Mọi người xung quanh nghe Tuyên Hoàng nói xong đều phá lên cười, lúc này cũng chẳng buồn xem nhà họ Quý có quyền thế không, nhà họ Quý thật sự mất mặt quá rồi.
Sau đó, Tuyên Hoàng và Trần Triệu Dương ba người bước vào trong, Đổng Thiên Hải, Phương Minh Sinh và những người khác theo sát phía sau.
“Tuyên Hoàng, khẩu khí của em thật sự rất mạnh”, Nam Cung Yến bước tới, năm lấy tay Tuyên Hoàng cười nói.
“Chị Yến, chị không biết đấy thôi. Vừa rồi em lo muốn chết. Anh rể đã đánh một trận lớn như vậy, cũng không nói với em một tiếng, làm em sợ gần chết”, Tuyên Hoàng đối mặt với Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến, ngay lập tức thể hiện cử chỉ của cô gái nhỏ, võ ngực và nói với một nỗi sợ hãi kéo dài trên khuôn mặt.
“Haha… Vậy em làm rất tốt đấy, chị thực sự không biết gia tộc nào mà lại có thể nuôi dạy nên một cô gái nhỏ như em”, Nam Cung Yến cười nói. Mặc dù cô đã nghe Trần Triệu Dương và Tuyên Hoàng nói về nhà họ Tuyên trước đó, nhưng cô không biết nhà họ Tuyên là như thế nào.
“Chị Yến, đợi tiệc sinh nhật xong xuôi rồi em sẽ nói với chị”, Tuyên Hoàng nhìn Nam Cung Yến với vẻ xấu hổ, dù sao thì cô ấy cũng không có ý định che giấu.