Nghe thấy Lý Ba nói, Hạ Thanh Minh lại nhíu mày, ông ta không ngờ rằng kết quả lại như thế này.
Lễ nào cảm giác của ông ta sai rồi?
“Ông Hạ, nếu đã kiểm tra xong thì mời ông vào chỗ đi, tôi có thể hiểu được những lo lắng của ông Hạ. Nhưng mà ông Hạ à, ông làm loạn một trận như thế, làm như con cháu chúng tôi đều bất hiếu hết vậy, ông nói xem bây giờ nên làm cái gì?”
Quý Chiêm Quân nghe thấy kết quả này thì cũng không cảm thấy bất ngờ, sau đó ông ta lạnh lùng nói với Hạ Thanh Minh.
“Tôi..”, vẻ mặt Hạ Thanh Minh lạnh lẽo, lúc này muốn nói cái gì đó.
“Hay là để tôi đến xem qua một chút?”, lúc Hạ Thanh Minh đang muốn cúi đầu vì cảm thấy đuối lý thì một âm thanh đột nhiên truyền đến.
Đám người Quý Chiêm Quân vốn còn đang đợi đến lúc Hạ Thanh Minh cúi đầu, kết quả không ngờ tới là nửa đường còn xuất hiện một kẻ ngáng chân, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.
Vốn dĩ Trần Triệu Dương cũng không muốn đứng ra, nhưng anh không muốn một người già công trực thẳng thản như vậy chịu oan ức, hơn nữa cũng vừa khéo khiến cho Tuyên Hoàng yên tâm lại.
Đương nhiên, chủ yếu là do anh không thích Quý Chiêm Quân và những người con cháu của nhà họ Quý, mỗi một người đều cực kỳ dối trá, chỉ cần nhìn qua cũng đã khiến người ta chán ghét.
Cho nên anh mới đứng ra.
“Cậu là ai? Nếu như tới tham dự bữa tiệc mừng thọ thì xin mời ngồi xuống, nếu muốn tới quấy rối thì đừng trách nhà họ Quý chúng tôi không khách khí”, lúc này cơn tức trong lòng Quý Chiêm Quân vô cùng lớn, đặc biệt là khi nhìn người đàn ông đi cùng Tuyên Hoàng kia, cho nên khi nói chuyện cũng không thèm nể nang gì.
“Ông Hạ, chào ông, tôi tên Trần Triệu Dương, là một kẻ hèn mọn bất tài, cũng là một tên bác sĩ quèn, nếu như không ngại thì có thể cho tôi xem qua tình trạng của ông cụ Quý được không?”, Trần Triệu Dương vốn không thèm để ý đến Quý Chiêm Quân, trực tiếp chắp tay, mở miệng xin phép Hạ Thanh Minh.
“À, đương nhiên là không ngại, nhưng mà cậu có nắm chắc không?”, vẻ mặt của Hạ Thanh Minh hơi biến đổi, đứng ra vào lúc này nếu không phải kẻ ngu thì chính là người có kỹ thuật chữa bệnh cao siêu.
Nhưng mà nhìn người trẻ tuổi này không giống một kẻ ngu, như vậy thì chính là người tự tin có kỹ thuật chữa bệnh cao siêu.
Đã như vậy thì ông ta cũng không để ý việc cho thêm một người đến xem bệnh.
“Đương nhiên là không có vấn đề gì, tôi nghĩ hẳn là gia chủ nhà họ Quý cũng sẽ không bận tâm chứ”, trong ánh mắt Hạ Thanh Minh mang theo một tia mong chờ, sau đó ông ta nhìn về phía Quý Chiêm Quân.
“Đương nhiên tôi không để ý, xin mời”, ý lạnh trong mắt Quý Chiêm Quân càng ngày càng rõ. Mẹ lão già này, ngược lại ông ta muốn xem người trẻ tuổi này có thể nhìn ra được cái gì hay không, nếu như không nhìn ra được thì cũng đừng trách ông ta không khách khí.
Trần Triệu Dương mang theo ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua đám người Quý Chiêm Quân, sau đó anh đi tới trước mặt Quý Vân Hải, bắt đầu bắt mạch cho ông ta.
Không đến một phút, Trần Triệu Dương đã buông lỏng tay.
Thực ra vừa rồi anh bắt mạch chỉ là làm dáng một chút thôi, tình trạng của Quý Vân Hải như thế nào, anh đã nắm rõ trong lòng.
“Ông Hạ, các vị, tôi đã biết tình trạng của ông cụ Quý rồi”, Trần Triệu Dương ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Thanh Minh, sau đó lại quét mắt một lượt qua tất cả mọi người, tự tin cao giọng nói.
“Ö? Tình trạng thế nào?”, nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, hai mắt Hạ Thanh Minh lập tức †ỏa sáng, sau đó ông ta vội vàng mở miệng hỏi.
“Chỉ là… Những lời tôi nói ra chỉ sợ sẽ khiến không ít người không vui”, Trần Triệu Dương hứng thú nhìn thoáng qua đám người Quý Chiêm Quân, sau đó lại nói với ông Hạ.
“Hừ, cậu cứ ăn ngay nói thật, ngược lại tôi muốn xem xem ai dám làm gì”, đương nhiên Hạ Thanh Minh thấy được ánh mắt Trần Triệu Dương liếc tới chỗ nào nên ông ta lạnh giọng quát lên.