Sau khi máu tươi trên ngân châm nhỏ xuống con sâu nhỏ, chỉ thấy nó run rẩy mấy lần, sau đó cứng ngắc, không động đậy nữa.
“Thử con khác đi”, Trần Triệu Dương lại tìm một ít sâu bọ và động vật nhỏ, kết quả đều y như cũ, tất cả đều chết hết.
Sau khi mọi người thấy cảnh này thì tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, độc tính quá mạnh, chỉ một giọt máu đã khiến những động vật nhỏ này chết rồi, quả là bá đạo đến vô lý, “chết ngay tức khắc” cũng không ngoa.
“Bây giờ không cần tôi giải thích lại nữa chứ, ông cụ Quý chính là trúng độc”, Trần Triệu Dương thả ngân châm trong tay xuống, thản nhiên nói.
“Quý Chiêm Quân, anh giỏi thật đấy”, Hạ Thanh Minh lạnh lùng nhìn Quý Chiêm Quân, hận không thể tát một phát cho ông ta chết luôn.
“Ông Hạ, không phải ông bị thăng nhóc này. dùng thuật che mắt làm mù quáng rồi đó chứ? Nếu như trong cơ thể bố tôi có loại kịch độc này thật thì bố tôi chẳng thể yên lành ở đây thế này mà đi đời nhà ma từ lâu rồi”, Quý Chiêm Quân là người âm hiểm, nhanh chóng tìm ra kế hở trong chuyện này, trực tiếp nằm sơ hở này cần ngược lại Trần Triệu Dương một cái.
Quả nhiên, mọi người vốn cảm thấy Quý Chiêm Quân đáng ghét, nghe ông ta nói thế thì tất cả nhìn về phía Trần Triệu Dương, đặc biệt là Hạ Thanh Minh, ánh mắt cực kỳ bất thiện.
“Tôi tin anh ấy, anh ấy không có động cơ hại ông nội thứ hai, cho dù anh ấy hại ông thì được cái gì chứ?”, bỗng nhiên Tuyên Hoàng mở miệng, giải thích cho Trần Triệu Dương.
“Hừ, cậu ta không muốn hại ông cụ, mà là muốn hại tôi, nếu như ông cụ trúng độc thật thì chẳng phải đang nói đứa con trai là tôi đây không làm được gì sao? Cô bảo người bên ngoài nhìn tôi thế nào? Tôi còn có thể làm gia chủ nhà họ Quý thế nào nữa đây?”, Quý Chiêm Quân hừ lạnh một tiếng, phản bác không chút khách khí.
“Được rồi, các ông đã có nghỉ ngờ trong lòng thì tôi cũng nhọc lòng giải thích với các ông một chút”, Trần Triệu Dương thấy cảnh này thì nhất thời không biết phải làm sao, lắc đầu.
Anh đã biết từ sớm, nếu như anh đứng ra thì nhất định sẽ gặp phiền phức, nhưng mà anh không thể không đứng ra.
“Máu trong cơ thể ông cụ Quý có kịch độc, đây là điều không thể nghi ngờ, mọi người có thể tìm một người đáng tin tưởng tới thử, xem xem tôi nói thật hay không”, lúc này Trần Triệu Dương nhìn về phía ánh mắt không có ý tốt của Hạ Thanh Minh, thản nhiên nói.
“Được, tôi tới thử”, Hạ Thanh Minh quyết định, bất luận thế nào thì ngày hôm nay ông ta phải làm rõ sự thật trong chuyện này, nếu không thì ông ta sẽ có lỗi với ơn đức của người bạn tốt ủa mình.
Hạ Thanh Minh nói xong thì đi thẳng tới trước mặt Quý Vân Hải, đâm vào một đầu ngón tay của Quý Vân Hải, rất nhanh sau đó vài giọt máu tươi chảy ra.
Sau đó, Hạ Thanh Minh dùng giọt máu mà tự ông ta lấy ra đi làm thí nghiệm, mà những vật thí nghiệm kia đều chết hết cả, điều này khiến địch ý của ông ta với Trần Triệu Dương đã biết mất hoàn toàn.
Trần Triệu Dương cũng không bất ngờ, lúc này, anh nhìn mọi người, cất cao giọng nói: “Tôi biết mọi người vẫn còn nghi ngờ, vì sao trong cơ thể ông cụ có máu độc mà ông ấy vẫn còn sống, vậy để tôi phổ cập cho mọi người một chút”.
“Chắc là mọi người đều biết trong các loại thuốc có những loại tương sinh tương khắc với nhau, mà độc dược cũng có những loại tương sinh tương khắc”.
“Có câu, lấy độc trị độc, có nghĩa là dùng một chất độc để chữa trị cơ thể bị trúng độc”.
“Mà tình trạng của ông cụ Quý phức tạp hơn một chút, độc trong người ông cụ Quý hòa trộn vào nhau đã đạt đến trạng thái cân bằng, có thể khiến người ta đần độn, nhưng lại không để người đó mất mạng”.
“Nhưng mà, một khi sự cân bằng này bị phá vỡ, e rằng ông cụ Quý sẽ bị độc chết trong nháy mắt. Vì vậy, vừa nãy chúng ta chỉ lấy một vài giọt máu độc, nếu như lấy nhiều hơn thì sẽ phá hỏng sự cân bằng đó”.
Trần Triệu Dương chậm rãi nói, không chột dạ chút nào mà vô cùng bình thản.
Vốn dĩ Quý Chiêm Quân cho rằng Trần Triệu Dương chỉ là mèo mù đụng chuột chết, mới có thể thử nghiệm ra ông cụ trúng độc, sau khi nghe anh nói xong, trong lòng Quý Chiêm Quân xuất hiện cảm giác không ổn.