Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu của mình, nhìn cả người Quý Chiêm Quân.
Mãi tới khi anh nhìn thấy một con bọ nhỏ đang ở gần vị trí trái tim của Quý Chiêm Quân, nó có kích thước chỉ bằng một đốt ngón tay người lớn, lúc này anh mới hiểu ra.
Điều mà Quý Chiêm Quân sợ không nằm ở đâu khác, mà chính là cổ trùng ở ngay trong người ông ta.
Đây là loại cổ trùng độc nhất Miêu Cương, tên là Phệ tâm cổ, loại cổ trùng này vô cùng tàn độc, mẫu trùng có một nhưng lại có vô số trùng con, những mầm mống trùng con này chỉ cần dùng một con đã có có thể khống chế được một người.
Một khi người bị khống chế có suy nghĩ phản bội, thì người năm trong tay mẫu trùng sẽ biết, sau đó để cho mẫu trùng hạ lệnh, khiến trùng con căn nuốt hết trái tim của người đó.
Mà quá trình ăn hết trái tim không phải ăn một cái là hết, mà là từng chút một, đau đớn trong quá trình bị ăn này cho dù là người khỏe mạnh cứng rắn nhất thế giới này cũng không chịu nổi.
“Nếu như tôi nói, tôi có thể hóa giải phệ tâm cổ cho ông, ông có nói rõ ràng mọi chuyện cho chúng tôi biết không?”, Trần Triệu Dương nhìn chằm chăm vào Quý Chiêm Quân, sau đó nhẹ giọng hỏi.
Nghe được Trần Triệu Dương nói vậy, trong mắt Quý Chiêm Quân lập tức lộ vẻ khiếp sợ, ông ta không ngờ Trần Triệu Dương lại nhìn ra được ông ta trúng phệ tâm cổ.
Nhưng mà đối với sự giúp đỡ của Trần Triệu Dương, ông ta không dám sinh ra tâm tư khác thường gì, bởi ông ta biết, nếu mình có suy nghĩ phản bội, chỉ sợ phệ tâm cổ sẽ lập tức giế t chết ông ta.
“Yên tâm đi, chỉ cần ông không nói ra lời phản bội nào, sẽ không bị người kia phát hiện, phệ tâm cổ này không thần kỳ đến thế, nhất định phải có ý định phản bội mãnh liệt, mới có thể kích phát được cơ chế phản vệ của nó”.
Nhìn thấy vẻ mặt kiêng dè của Quý Chiêm Quân, Trần Triệu Dương không nhịn được nói ra.
“Nhóc con Trần Triệu Dương này, cậu nói phệ tâm cổ là ý gì?”, Hạ Thanh Minh bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của Trần Triệu Dương và Quý Chiêm Quân, không nhịn được lòng hiếu kì mở miệng hỏi.
“Phệ tâm cổ chính là…”, úc này Trần Triệu Dương mở miệng giải thích cho bọn họ nghe.
Nghe xong lời giải thích của Trần Triệu Dương, bọn họ lập tức hít sâu một hơi, bọn họ ai cũng không nghĩ tới trên thế giới còn có thứ khủng khiếp như vậy, nếu như thứ này thực sự chui vào bên trong cơ thể con người thì sẽ rất kinh khủng.
“Ông dùng ánh mắt nói cho tôi là được, nếu đồng ý, nháy mắt hai lần, nếu không đồng ý, vậy thì không cần có phản ứng gì”, Trần Triệu Dương không phải là người tốt, việc Quý Chiêm Quân sống hay chết, cũng không liên quan gì tới anh.
Điều anh tò mò là những thứ độc dược này tới từ đâu.
Phải biết rằng dược liệu dùng để tạo nên những độc dược này vô cùng hiếm, mà anh lại muốn dùng Thúy Linh chi để luyện ra Duyên thọ đan, cần có dược liệu hiếm, mà những thứ anh muốn tìm lại có trong thành phần của độc dược này.
Điều này khiến cho Trần Triệu Dương có cảm giác vui sướng đến phát điên, đi mòn gót giày mà không tìm thấy, tới lúc gặp được lại chẳng tốn chút sức lực nào.
Quý Chiêm Quân cũng không phải đồ ngốc, nghe Trần Triệu Dương nói, ông ta biết, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để ông ta thoát khỏi tổ chức thần bí này.
Lúc này Quý Chiêm Quân nhanh chóng nháy mắt hai lần.
“Coi như ông thông minh, chỉ là hiện tại chưa phải lúc để giải phệ tâm cổ cho ông”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, súc sinh như Quý Chiêm Quân, chưa ngay lập tức giết ông ta đã là tử tế, lại còn cứu ông ta, nếu không phải ông ta còn chút tác dụng, Trần Triệu Dương cũng chẳng thèm quan tâm đến ông ta.
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong lòng Quý. Chiếm Dương run lên, đây là không tin ông ta.
Nhưng mà nghĩ đến lập trường của đối phương, đúng là bản thân ông ta không có cái gì có thể để cho người ta tin tưởng.