Hiển nhiên là, nhóm người Trần Triệu Dương cũng chẳng để ý nhà họ Quý đối xử với bọn họ như thế nào, vì họ đã tới nhà họ Hạ rồi. Trước kia Hạ Hiểu Vũ đã từng phát tín hiệu hữu nghị, muốn lôi kéo Trần Triệu Dương anh về phía mình nhưng lại bị anh từ chối.
Không ngờ rằng, quanh đi quẩn lại, cuối cùng anh vẫn bước chân vào phạm vi của nhà họ Hạ.
“Sao em thấy ánh mắt của ông Hạ nhìn anh có gì đó không ổn lắm, sẽ không sao chứ?”, lúc ở trên xe, Nam Cung Yến có hơi lo lắng hỏi.
“Sẽ xảy ra chuyện gì được chứ, em có cảm thấy cái ông Hạ Thanh Minh này là người thông minh không? Nếu như ông ta thật sự thông minh thì chắc. chắn sẽ không làm gì chúng ta cả”, Trần Triệu Dương vô cùng tự tin nói.
Đến nhà họ Hạ rồi Trần Triệu Dương mới phát hiện, nhà họ Hạ này đúng là không hổ danh là dòng họ đứng thứ nhất của thành phố Long Hải, nhà chính của dòng họ này lại được xây dựng trên một ngọn núi.
Trần Triệu Dương cẩn thận quan sát một phen, phát hiện ngọn núi này có vị trí phong thủy cực kì tốt, có long mạch bao quanh, khó trách nhà họ Hạ lại có thể trở thành dòng họ đứng đầu ở thành phố Long Hải.
Trừ cái đó ra, Trần Triệu Dương còn thấy được. trên đỉnh núi thuộc nhà họ Hạ này còn có luồng linh khí rất nhạt. Phải biết là, trong xã hội này, những nơi có linh khí tồn tại thật sự quá ít.
Lúc này, Trần Triệu Dương sử dụng đôi mắt nhìn xuyên thấu của mình, bắt đầu quét qua một lượt cả ngọn núi. Anh muốn xem xem, luồng linh khí này phát ra từ đâu.
€ó lẽ là có báu vật gì đó ở đây.
Khi Trần Triệu Dương đảo mắt qua giữa sườn núi, phạm vi ánh mắt nhìn xuyên thấu được mở ra khắp cả khu biệt thự, anh đột nhiên thấy hoảng hốt.
Bởi vì, nơi ánh mắt của anh mới đi qua, vừa vặn có một căn phòng, mà chủ nhân của căn phòng này lại đang tắm.
Quan trọng là, Trần Triệu Dương còn biết cô ta, đó chính là Hạ Hiểu Vũ lúc trước.
Lúc đầu Trần Triệu Dương còn cho rằng dáng người Hạ Hiểu Vũ gầy như que củi, không ngờ tới khi cởi quần áo ra rồi nhìn cũng có da có thịt.
Trần Triệu Dương vội vàng ép cảm giác ham muốn đang rục rịch trong cơ thể của mình xuống, trong lòng mặc niệm không được phép nhìn, không được phép nhìn.
Trần Triệu Dương không dám nhìn xuyên thấu nữa, anh nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt nhìn xuyên thấu của mình, đưa mắt nhìn sang phong cảnh dọc hai bên đường.
“Anh sao thế?”, Nam Cung Yến là người đầu tiên phát hiện ra Trần Triệu Dương đang không được tự nhiên, cô nghi ngờ hỏi.
“Không có… Không có gì, nhà họ Hạ này đúng là biết hưởng thụ quá mà”, Trần Triệu Dương vội vàng nói lảng sang chuyện khác, anh cũng không muốn để cho Nam Cung Yến biết vì sao mình lại khốn đốn như vậy.
“Đúng vậy, nhà họ Hạ này đúng là nhiều tiền quá, chỗ này chẳng khác gì một lãnh địa tư nhân cả. Anh còn đi hâm mộ người khác làm gì, Hồ Lộc Minh của anh có vẻ còn “lãnh địa tư nhân” hơn cả chỗ này ấy”, Nam Cung Yến đột nhiên nghĩ tới Hồ Lộc Minh của Trần Triệu Dương, cô tức giận nói.
“Cái chỗ đó chỉ là do anh may mắn có được thôi, do không ai dám lấy nó cả. Vả lại, anh cũng có được ở nhiều đâu”, Trần Triệu Dương tỏ vẻ rất tủi thân.
Đúng là từ khi lấy được Hồ Lộc Minh, thời gian anh ở đó cũng không nhiều bằng đám người Giang Tử Phong, nếu so về việc được hưởng thụ, thì hình như đám người Giang Tử Phong được hưởng thụ nhiều hơn Trần Triệu Dương nhiều.
“Hi hì… Nói vậy cũng đúng, ai bảo trời sinh anh đã có số khổ chứ”, nhìn thấy dáng vẻ tủi thân đó của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến không nhịn được mà cười duyên một cái, nói.
“Anh bạn Trần Triệu Dương, đây chính là nhà họ Hạ, hoan nghênh anh đến thăm cái nhà rách này”, đợi đến khi xe của Trần Triệu Dương đi vào nhà họ Hạ rồi, Hạ Thanh Minh lập tức tiến lên đón tiếp, gương mặt tươi cười.
“Ông Hạ, sao ông lại nói vậy. Nếu như nhà họ Hạ của ông là cái nhà rách thì chỗ ở của chúng tôi chẳng khác gì chuồng heo mất”, mặc dù vừa nấy khi dùng ánh mắt xuyên thấu, Trần Triệu Dương đã biết được vị trí của nhà họ Hạ cùng với sân vườn của nhà ông ta, thế nhưng anh vẫn muốn giả vờ khiếp sợ như được nhìn thấy lần đầu tiên.