Rất nhanh chóng, ngay sau khi nhận được tín hiệu của Phạm Thanh Thanh, chú Vinh đã đến được căn hầm.
“Chuyện này…”, nhìn thấy mấy người nằm trong căn hầm, chú Vinh lập tức hít vào một hơi.
Đám người này lúc trước đã đánh và quét sạch cả đội của ông ấy, nhưng bây giờ lại bị một mình Trần Triệu Dương tiêu diệt.
“Được rồi, chuyện tiếp theo thì mọi người tự xử lý đi, tôi đến chữa trị cho Trương Hàng một lần cuối cùng!”, Trần Triệu Dương nói xong, lập tức bước đến trước mặt Trương Hàng, rút kim châm ra, bắt đầu chữa trị.
Chú Vinh nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không dám phản bác rằng môi trường ở đây không tốt, ông ấy cực kỳ tin tưởng vào y thuật và thực lực của Trần Triệu Dương, nếu anh đã nói là không sao thì chắc chản sẽ không sao.
Sau đó chú Vinh bắt đầu liên lạc, chỉ trong một thời gian ngắn, những người thi hành công vụ cũng đến, đưa đám người này lên xe, áp giải đi.
Vì sợ đám người này gây ra hỗn loạn, chú Vinh thẳng tay phế bỏ đi đan điền của họ, dù sao thì những người đến áp giải đều là những người bình thường, không có tác dụng gì nếu đối mặt với võ giả.
Phạm Thanh Thanh rất ấm ức, cô ta chỉ muốn
Trần Triệu Dương hạ thủ lưu tình, không giết hết bọn họ, kết quả thái độ của Trần Triệu Dương với cô ta lại tệ hại như vậy.
“Khụ khụ…”, đúng lúc này Trương Hàng vốn đang hôn mê đột nhiên ho khan, khiến ba người bọn họ trở nên kích động.
“Tôi… tôi đang ở đâu?”, Trương Hàng mở mắt, giọng nói khàn khàn, khi nói chuyện vẫn còn chút khó khăn.
“Ha ha, cuối cùng cũng tỉnh rồi, tốt quá rồi!”, ba người Phạm Thanh Thanh rất phấn khích, bọn họ
vốn dự đoán rằng Trương Hàng sẽ sống thực vật cả đời, không ngờ lại gặp được bước ngoặt, được Trần Triệu Dương cứu tỉnh lại, thật sự khiến bọn họ rất ngạc nhiên.
“Được rồi, cậu ấy tỉnh lại rồi, tốt nhất không nên tốn nhiều sức, nghỉ ngơi một thời gian, sau đó luyện tập một chút!”, Trần Triệu Dương nhắc nhở.
“Cậu Trần, thật sự rất cảm ơn cậu, nếu như không nhờ cậu, tôi sợ rằng thằng bé Trương Hàng này sẽ hôn mê cả đời mất!”, chú Vinh hiện giờ rất kích động, cảm kích nói.
“Không cần đâu, ông hãy nói cho tôi biết những thông tin trong lần giao dịch trước của chúng ta đi, còn nữa, hôm nay tôi cứu ba người họ, là vì tôi muốn điều tra một tin tức khác”. Trần Triệu Dương lắc đầu, rất hờ hững nói.
Với thói quen tính cách của Trần Triệu Dương, bọn họ cũng khá hiểu, đương nhiên không hề để tâm.
“Cậu Trần, tôi sẽ nói với cậu trên đường về, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã”, chú Vinh nói.
“Được”, Trần Triệu Dương gật đầu, họ lập tức đi ra ngoài.
Khi ra ngoài, chiếc xe của Trần Triệu Dương khá lớn, đủ cho bốn người bọn họ ngồi.
“Cậu Trần, đây là dữ liệu cậu cần, tôi đã gửi đến điện thoại của cậu rồi”, chú Vinh nói.
Đúng lúc đó, điện thoại của Trần Triệu Dương vang lên âm báo, hiển nhiên những dữ liệu mà Trần Triệu Dương cần đã được gửi đến.
“Không biết liệu cậu Trần còn cần điều tra thông tin gì không?”. Đương nhiên chú Vinh cũng biết, lần này bọn họ lại nợ Trần Triệu Dương một ân tình khác, bèn chủ động hỏi.
“Ông hãy giúp tôi điều tra một giải thưởng trên darkweb”. Trần Triệu Dương nhìn chú Vinh, sau đó bình tĩnh nói.
“Cái gì? Darkweb? Chúng tôi không có thẩm quyền điều tra trang web này”, chú Vinh lắc đầu, bất lực nói.
“Vậy thì ai có thẩm quyền?”, Trần Triệu Dương tinh ý nhận ra sơ hở trong lời nói của chú Vinh, lập tức hỏi ngay.