Nhưng mà, vừa rồi khi Trần Triệu Dương nói như vậy, đầu óc ông ta đột nhiên trở nên tỉnh táo. hơn.
Phải biết rằng Vân Hạn Lâm là chủ của một môn phái, tuy Kỳ Môn Sơn chỉ là một môn phái nhỏ nhưng nó cũng là một môn phái hẳn hoi.
Hơn nữa, Vân Hạn Lâm không phải là một võ đạo tông sư mới đột phá, vì vậy hiểu biết về võ đạo tông sư chắc chắn sẽ sâu sắc hơn ông ta.
Nhưng cho dù như vậy, Vân Hạn Lâm vẫn bị Trần Triệu Dương đánh bại một cách thảm khốc, cuối cùng dưới sự quấy nhiễu của đám người đó, anh đã dùng sức chém chết Vân Hạn Lâm, thực lực này chắc chắn mạnh hơn ông ta rất nhiều.
Trong lòng vô cùng bồn chồn, nhưng bây giờ đã chống đối đến mức này rồi, nếu mà thừa nhận sợ hãi rồi ủ rũ bỏ đi như vậy thì sau này làm sao có thể nhìn mặt ai chứ?
“Trần Triệu Dương, mặc dù thực lực của cậu rất mạnh, nhưng làm chuyện gì cũng cần nói lý lẽ, cậu đã tùng xẻo Hồng Thịnh, học trò của tôi. Chắc cậu sẽ không phủ nhận chuyện này chứ?”
Suy nghĩ của Lữ Đại Vĩ đột ngột quay ngoät sang vấn đề khác, sau đó ông ta nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn đầy khí thế.
“Đúng vậy, chính tôi đã ra tay với Hồng Thịnh, vậy ông muốn như thế nào?”, đương nhiên là Trần Triệu Dương nhận thấy Lữ Đại Vĩ lúc này có chút chột dạ, lập tức lạnh lùng hỏi.
“Tôi..”, Lữ Đại Vĩ đang rối bời, không ngờ Trần Triệu Dương lại thú nhận mà không cần biện minh, lại còn hành động kiểu “ông cứ việc nói ra, bố đây tiếp hết. Điều này khiến Lữ Đại Vĩ cứng họng, không biết nói gì tiếp theo.
“Thầy à, thầy cứ hẹn quyết đấu với cậu ta đi. Đường đường chính chính đánh cậu ta một trận lấy lại danh dự của mình”, lúc này, Trương Sơn vốn khá sợ sệt, lại đột nhiên lên tiếng.
Vốn dĩ Lữ Đại Vĩ còn không biết nên trả lời như thế nào, kết quả bị tên Trương Sơn này nói xen vào, trong lòng ông ta không khỏi nguyền rủa, tên ngu này, lẽ nào không nhận ra là đang làm khó thầy mình sao?
“Trừng mắt liếc Trương Sơn một cái, ông ta quyết định rồi, chuyện này mà xong xuôi, nhất định sẽ tống cổ tên đần Trương Sơn này ra khỏi sư môn mới được.
“Tên học trò này của ông nói rất đúng, đây là cách giải quyết dễ dàng nhất”, Trần Triệu Dương nhìn Lữ Đại Vĩ đang vô cùng lúng túng thì lạnh lùng lên tiếng.
“Có điều tôi không có nhiều thời gian để chơi đùa với ông. Tôi cho ông một cơ hội, tự chặt gấy tay mình đi. Tôi sẽ không truy cứu việc ông đã xâm nhập vào biệt thự và vứt hết đồ đạc của tôi ra ngoài”.
Trước đó một giây, dáng vẻ Trần Triệu Dương vô cùng lãnh đạm, nhưng từ câu thứ hai trở đi, anh mang theo một tia sát khí vô cùng rợn người.
Trong lời nói toát ra sự tự tin và ngông cuồng. “Ôi trời!”
Tôi vốn tưởng rằng cậu thanh niên này nhất định sẽ sợ hãi khi đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Lữ Đại Vĩ chứ, nhưng không ngờ cậu thanh niên này lại ăn nói tự tin như vậy, trực tiếp chống đối với ông ta.
Lúc này, tất cả mọi người đều mong chờ Lữ Đại Vĩ sẽ trả lời như thế nào.
“Cậu…”
Nghe thấy những lời nói hổ báo như vậy của Trần Triệu Dương, trong lòng Lữ Đại Vĩ đột nhiên trở nên rối rằm, ông ta thực sự không muốn đối đầu với anh.
Tuy nhiên, chứng kiến những điều mình đã làm, nếu đổi ngược lại bản thân cũng không thể tha thứ được nữa là.
“Thầy à, cậu ta đang phỉ báng đến thầy đấy, tông sư không thể bị xúc phạm, xử đẹp cậu ta đi”, lúc này Trương Sơn không có gì chờ đợi hơn là việc thầy mình đánh nhau với Trần Triệu Dương một trận.
Dù gì, đây đã là lần thứ hai ông ta bị Trần Triệu Dương bôi nhọ rồi, hận ý đối với anh càng ngày càng tích tụ nhiều hơn.
“Trong ba giây cân nhắc, ba giây sau, tôi sẽ coi như ông không đồng ý”, Trần Triệu Dương nhìn Lữ Đại Vĩ đang vô cùng xoän xuýt, lãnh đạm nói.
“Mẹ ơi, tính khí của cậu thanh niên này cũng quá táo bạo rồi, cơ mà tôi rất thích”, có người vô cùng phấn khích nhìn Trần Triệu Dương, trong lòng lộ ra vẻ ngưỡng mộ cùng tán thưởng.