Tất nhiên, tâm trạng của Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến cũng không có nhiều thay đổi, dù sao thì cũng đã có Hồ Lộc Minh, nên cho dù căn biệt thự có được xây dựng sang trọng đến đâu thì họ cũng sẽ không quá mảy may.
Chỉ có Tuyên Hoàng là vui vẻ hơn cả, về phần Tật Phong và những người khác, trong những năm ở nước ngoài chưa nơi nào là họ chưa đặt chân qua, nên cho dù là một tòa lâu đài lớn của phương Tây thì họ cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho mọi người xong, mọi người cùng đến sảnh chính của biệt thự.
“Cậu Trần, mặc dù thực lực của anh rất siêu phàm, nhưng Lữ Đại Vĩ này không đơn giản, không chỉ là một người tu luyện bình thường”, sau khi mọi người tập hợp, nhận được sự đồng ý của Trần Triệu Dương, Tăng Kim Lai đã lên tiếng trước.
“Ồ, Lữ Đại Vĩ này có lai lịch lớn lắm sao?”, Trần Triệu Dương hơi ngạc nhiên khi nghe Tăng Kim Lai nói.
Tuy nhiên, suy nghĩ một chút thì điều đó cũng hợp lý.
Một người tu luyện bình thường, không có tài nguyên, không có mối liên hệ, nếu tu luyện được đến cấp bậc cao thủ thì quả là một nhân tài.
Dù có tài năng xuất chúng nhưng Lữ Đại Vĩ chắc chăn không phải loại thiên tài có thể tự mình luyện võ.
“Chuyện là thế này, Lữ Đại Vĩ đã từng bái sư ở Thiết Quyền Tông. Dù chỉ học ba năm ở Thiết Quyền Tông, ông ta vẫn thường xuyên liên lạc với Thiết Quyền Tông. Tất nhiên, phần lớn thời gian là do ông †a mang lễ vật đến cho Thiết Quyền Tông, hoặc là thu thập một số thứ mà Thiết Quyền Tông cần”.
“Hơn nữa, để ông ta có thể phát triển thuận lợi như vậy, không thể không có sự hỗ trợ của Thiết Quyền Tông. Với bối cảnh như vậy, những thế lực bình thường không dám khiêu khích Lữ Đại Vĩ một chút nào. Ngay cả những thế lực hàng đầu cũng phải cân nhắc thiệt hơn”.
“Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Lữ Đại Vĩ bao năm nay luôn kiêu ngạo, độc đoán, nhưng không có ai trừng phạt ông ta”.
Tăng Kim Lai mô tả lại thông tin mà anh ta đã thu thập được.
“Thiết Quyền Tông, lại là một môn phái võ thuật khác sao?”, Trần Triệu Dương cau mày khi nghe Tăng Kim Lai mô tả.
Anh không ngờ rằng mình vừa diệt được một Kỳ Môn Sơn, bây giờ lại có thêm một Thiết Quyền Tông, nghe đến cái tên này cũng chẳng hình dung ra được gì.
“Nói cho tôi biết, tình hình ở Thiết Quyền Tông này ra sao?”, Trần Triệu Dương ra hiệu cho Tăng Kim Lai tiếp tục nói những gì anh ta biết.
“Cậu Trần, Kỳ Môn Sơn không thể so sánh với Thiết Quyền Tông. Thiết Quyền Tông rất nổi tiếng khắp vùng Giang Bắc, có thể nói đây là môn phái đầu tiên ở vùng Giang Bắc”.
“Chẳng qua là Thiết Quyền Tông từ trước đến giờ làm việc luôn khiêm tốn, nên có ít người biết đến, mà Lữ Đại Vĩ lại chính là một đồ đệ tiêu biểu của Thiết Quyền Tông”.
“Về thực lực của Thiết Quyền Tông, thành thật mà nói, tôi vẫn chưa điều tra ra, không có một chút dấu vết nào”.
“Tuy nhiên, có một điều chắc chắn, đó là mười Kỳ Môn Sơn cũng không thể sánh được với một Thiết Quyền Tông”.
Tăng Kim Lai nở một nụ cười gượng gạo, bất lực nói.
Nói đến câu cuối cùng, trên mặt anh ta lộ ra vẻ nghiêm trọng.
“Ý của anh là, trong trận quyết đấu ba ngày sau, tốt hơn là không nên giết Lữ Đại Vĩ ngay tại chỗ?
Nếu không thì sẽ sinh sự với Thiết Quyền Tông?”
Khi nghe Tăng Kim Lai nói như vậy, Trần Triệu Dương nhàn nhạt hỏi.
“Không, cậu Trần, làm sao tôi dám đề nghị anh như thế? Tôi chỉ nói cho anh biết những gì tôi biết, và anh có thể xem xét khi thấy phù hợp”, nghe Trần Triệu Dương nói, Tăng Kim Lai đã bị dọa một phen.