“Tìm được rồi, hoa Không U”, Trần Triệu Dương nhìn thấy một đóa hoa nhỏ màu trắng, nhụy hoa màu đen, lập tức thở phào một hơi, lúc này mới hái bông hoa kia, bỏ vào trong lò thuốc.
Sau khi bỏ hoa Không U vào, dung dịch thuốc tỉnh túy đang sôi trào dừng lại trong nháy mắt, dưới sự khống chế của chân khí Trần Triệu Dương, nó bắt đầu chậm rãi hòa vào nhau.
Nhìn thấy vậy, một tay Trần Triệu Dương điều khiển lò thuốc, một tay khác lau mồ hôi trên trán.
Luyện thuốc thất bại thì không sao, nhưng nếu không khống chế dung dịch thuốc cho tốt, sẽ rất dễ xuất hiện tình huống nổ lò, vất vả lắm mới tìm ra được một lò thuốc như vậy, nếu mà nổ mất, vậy thì vui rồi.
Sau khi dung dịch thuốc hòa vào nhau, dần dần đông đặc lại, cuối cùng đã hoà hợp ra được bảy viên đan dược tròn trịa.
“Không tồi, hiệu quả của thuốc đã mạnh hơn dung dịch thuốc nhiều, hơn nữa, một viên cũng đủ để so sánh với một bình dung dịch thuốc”, Trần Triệu Dương nhìn đan dược mà mình vừa mới luyện chế ra, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Đan dược mà lần này anh luyện chế ra gọi là đan Liệu Thương, là đan dược chuyên dùng để chữa trị nội thương, về phần hiệu quả chữa trị, Trần Triệu Dương còn chưa thử nghiệm, cho nên vẫn không biết cụ thể thế nào.
Nhưng mà căn cứ vào sự hiểu biết của mình về đan dược này, hiệu quả chữa trị chắc chắn sẽ vô cùng mạnh mẽ, chỉ là cụ thể thì còn phải xem tình huống mới biết được.
Đợi đến khi lò thuốc nguội đi, Trần Triệu Dương liền luyện chế tiếp, lần này anh muốn luyện chế đan Bồi Nguyên, có thể tăng cường tu vi cho võ giả từ võ đạo tông sư trở xuống, hơn nữa còn có tỉ lệ nhất định làm cho người ta trực tiếp đột phá cảnh giới tầng tiếp theo.
Trong vòng một đêm, Trần Triệu Dương đã luyện chế ra được hơn hai mươi viên đan Bồi Nguyên, mà những vị thuốc vừa mới lấy được cũng đã tiêu hao gần hết rồi.
“Tổng cộng luyện chế ra được sáu lò đan dược, chỉ là thất bại một lò, nhưng tỉ lệ thành đan cũng tương đối cao.
Sau khi luyện chế đan dược xong, Trần Triệu Dương bắt đầu điều hoà hơi thở, dù sao, hôm nay là ngày quyết đấu với Lữ Đại Vĩ, mặc dù anh không cho rằng Lữ Đại Vĩ có thể tạo ra uy hiếp gì cho mình, nhưng sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức, đương nhiên anh không muốn bởi vì mình coi thường mà để đối thủ lợi dụng bất kì cơ hội nào.
Đợi đến khi Trần Triệu Dương đi ra khỏi phòng mình, nhìn thấy mấy người đều chờ trong phòng khách, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm túc, lúc này anh mới đi tới.
“Tôi nói này, sao các cậu ai cũng có vẻ mặt đó thế?”, nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, Trần Triệu Dương không nhịn được hỏi.
“Đại ca, em nghe nói Lữ Đại Vĩ kia có thực lực cao hơn anh một cấp bậc, không có vấn đề gì chứ?”, Hắc Kiện đi tới đầu tiên, lo lắng nói.
“Đại ca, em đã chuẩn bị súng bắn tỉa kỹ càng, một khi tình hình của anh không ổn, em sẽ nổ súng đầu tiên, nổ tung đầu tên Lữ Đại Vĩ gì đó luôn”, Ưng Chuẩn đứng ra, vẻ mặt độc ác.
“Không sai, nếu như lão Ưng không bắn trúng, bọn em sẽ cùng tiến lên”, Tật Phong cũng không cam chịu yếu thế nói.
“Còn có em nữa”, Cẩu Tử ngoan ngoãn không nói nhiều lời, cực kì kiên quyết đứng ra.
“Thôi đi, mấy cậu không tin đại ca sao? Đại ca của mấy cậu đã từng sợ ai chưa? Hắc Tử, cậu đừng nói với tôi là cậu không biết chuyện tôi và Vân Hạn Lâm quyết đấu đấy nhé. Được rồi, đừng có bày cái bộ dạng lo lắng như đưa đám thế nữa, nhanh, đi ăn cơm, cơm nước xong xuôi còn phải lên đường”, Trần Triệu Dương bất lực, nhưng trong lòng cực kì cảm động với sự chân thành của đám anh em này.
“Được rồi, đi ăn cơm đi”, Nam Cung Yến thấy bầu không khí có chút bi quan, nhanh chóng mở miệng nói.
Bữa cơm này rất ngột ngạt, tất cả mọi người vốn dĩ ồn ào lại không ăn được bao nhiêu, ngược lại người trong cuộc như Trần Triệu Dương thì lại làm như không có chuyện gì, phần lớn bữa sáng đều do anh xử lý.