“Các vị, bỏ lỡ mất cơ hội này thì sẽ không còn lấy lại được nữa đâu”, đối với phản ứng của bọn họ, Trần Triệu Dương không cảm thấy có bất ngờ gì, chỉ có điều vẫn mở miệng nhắc nhở như cũ.
“Không ai cần vậy thì để tôi lấy đi, cảm ơn”, ngay lúc này, một người thanh niên ăn mặc không được sang trọng cho lắm, dáng vẻ ốm yếu bước ra, đi đến trước cái xe đẩy nhỏ, còn ho khan hai tiếng, hiển nhiên là anh ta đang bị bệnh.
“Không cần khách sáo, anh có thể lấy thêm một bình, cầm rồi thì ăn đi”, Trần Triệu Dương nhìn thấy người thanh niên này bước ra đầu tiên, lập tức nở nụ cười.
Suy nghĩ của chàng trai kia hiển nhiên là không giống người bình thường, anh ta thấy, một người đàn ông thần kì như thế này, sao có thể đưa ra một món đồ tầm thường được chứ.
Cho nên anh ta mới bước ra đầu tiên, bây giờ Trần Triệu Dương lại bảo anh ta ăn đi, anh ta chỉ hơi chần chừ một chút, rồi vẫn vặn mở nắp bình, đổ thứ chứa trong đó ra ngoài.
Sau đó, một viên thuốc màu nâu từ trong bình sứ rơi xuống bàn tay anh ta, người thanh niên vốn còn có hơi khinh thường, nhưng khi ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ viên thuốc đó, vẻ mặt anh ta cũng hơi thay đổi.
Dường như có một giọng nói nào đó từ nơi xa xăm bảo anh ta ăn hết viên thuốc này, ngay sau đó, anh ta bèn nuốt luôn cả viên thuốc đó vào trong miệng.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này, tất cả đều ngừng thở, cẩn thận nhìn phản ứng của người thanh niên này.
Sau khi anh ta ăn hết viên thuốc không bao lâu, sắc mặt đột nhiên đỏ lên.
“Đừng cố chịu, phun ra”, Trần Triệu Dương nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta bèn mở miệng nhắc nhở.
Nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, vẻ mặt chàng trai kia lập tức thay đổi một chút, sau đó hé miệng, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
“Trời…”
Nhìn thấy tình huống như thế này, tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Chàng trai kia vừa nấy còn đang bình thường, thế mà sau khi ăn viên thuốc kia xong lại ho ra máu, lúc này mọi người đều cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân mình đã không chọn đi tới cầm lấy thứ đồ kia. Lỡ như bọn họ ăn thứ này vào rồi chẳng phải là sẽ không khác gì thằng nhóc kia sao.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều”, lúc mọi người ở đây còn đang nghĩ làm thế nào để dùng ngòi bút như vũ khí chiến đấu với thằng nhóc trước mặt này thì chàng trai trẻ vừa ho ra máu kia đột nhiên đứng thẳng dậy, khom người thật thấp để chào Trần Triệu Dương, trên mặt anh ta toàn là vẻ cảm kích.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao cậu lại phải cảm ơn cậu ta? Không phải là cậu nên lên án cậu ta sao?”, có một người không nhịn được mà mở miệng ra hỏi.
“Các vị, thực ra tôi đang mang bệnh, một căn bệnh vô cùng nghiêm trọng. Vừa mới ăn viên thuốc này vào, nó đã đẩy hết những cục máu tụ trong người tôi ra, bây giờ tôi cảm thấy cơ vô cùng nhẹ nhõm”, lúc này, chàng trai kia bỗng mở miệng giải thích thay cho Trần Triệu Dương.
“Tốt, mọi người muốn lấy thì đến cầm đi, chỉ có điều mỗi người chỉ được lấy một bình mà thôi, chúng tôi đi ăn cơm trước đây”, Trần Triệu Dương vươn tay ra nói, sau đó thì đi về phía bàn của mình.
Ban đầu, ai nấy cũng đều định không lấy, nhưng ngay sau đó có mấy người thanh niên khác đã nhanh chân chạy tới, mỗi người cầm lấy một bình. Khi bọn họ ngửi được mùi thuốc trong bình sứ, lập tức ai nấy đều trở nên kích động.
Chỉ mới ngửi một cái thôi, bọn họ đã cảm thấy đầu óc rất sảng khoái, hiển nhiên cũng biết được thứ này là đồ tốt.
Đám người còn lại vốn còn đang đứng nhìn, thấy biểu hiện của nhóm thanh niên kia thì đầu lập tức chạy tới, hiển nhiên là sợ mấy cái bình sứ quá ít, không đủ để bọn họ chia nhau.
Kết quả là mỗi người đều có được một bình sứ.
“A, đúng rồi, thuốc ở trong bình có thể trị được đại đa số các bệnh, chẳng qua là chỉ có một viên, nên hi vọng mọi người sử dụng cẩn thận, tôi chỉ muốn nói thế thôi”, lúc này, Trần Triệu Dương lại đột nhiên đứng ra nói với tất cả mọi người.
Nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, những người có được bình sứ kia rồi đều năm thật chặt trong tay của mình, sợ bị người khác cướp mất.
Mặc dù bọn họ không tin tưởng cho lắm, nhưng mà người thanh niên vừa rồi chính là một ví dụ vô cùng rõ ràng.
Lúc này, bọn họ đều hơi hâm mộ nhìn chàng trai trẻ kia, là người đầu tiên dám đứng ra, ngoại trừ một bình mà anh ta ăn rồi thì anh ta còn có thêm một bình nữa, thật sự là khiến cho bọn họ ghen ty muốn chết.