Lúc này tên phó đội trưởng đó chảy đây mồ hôi lạnh, cậu ta không ngờ chỉ vì chút lòng tham của mình lại đưa đến một nhân vật lợi hại như thế.
“Ông Kim, thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi cũng không lấy được bao nhiều tiền, đó đều là Tạ Thụy Ý nợ tôi. Bây giờ tôi đi giết anh ta, sau đó ông cho người bắt tôi lại, nói đó là hành vi cá nhân của tôi, không liên quan gì tới sòng bạc”, phó đội trưởng lập tức quỳ xuống. liều mạng dập đầu, đồng thời tỏ vẻ không thèm để ý.
Cậu ta biết dựa vào thủ đoạn của ông Kim, trong chuyện này bản thân nhất định là xong đời rồi, không bằng nhân lúc mọi thứ vẫn chưa thể hoàn toàn cứu vãn làm ít chuyện để bù đắp.
“Hừ, cậu cho rằng chút trình độ này của cậu thì làm được gì? Cút sang bên cạnh quỳ xuống cho tôi, chờ tôi đi giải quyết xong chuyện sẽ tính sổ với cậu sau”, ông Kim hừ lạnh, một phát đạp bay cậu ta, lại hung hăng đấm vào tường vài cái, lúc này mới ngừng lại.
Tần Hải chỉ lạnh lùng liếc nhìn phó đội trưởng, sau đó chuyển ánh mắt đến trên người ông Kim.
“Để ông Tê ra tay đi, chuyện của sòng bạc, tốt nhất là dùng cách của sòng bạc giải quyết”, ông Kim bình thản nói.
“Vâng”, Tân Hải gật đầu, sau đó đi thẳng ra ngoài.
“Tăng Kim Lai, cậu đã thật sự cho tôi một niềm vui bất ngờ đấy. Nhưng cậu cho rằng thuyền đánh bạc là nơi cậu có thể tùy ý làm càn ư? Cho dù tên này có là cậu chủ của gia tộc lớn thì hôm nay cũng buộc phải trả cái giá đắt”, ông Kim nhìn Trần Triệu Dương thần sắc bình thản qua camera giám sát, hơi lo lắng cho Tăng Kim Lai, trong mắt lóe lên vệt sáng độc ác.
Đúng lúc đó, Trần Triệu Dương trong màn hình đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng về camera, đồng thời nở một nụ cười kì lạ.
Ông Kim nhìn thấy nụ cười này của Trần Triệu Dương, đáy lòng phút chốc cảm thấy hồi hộp, lẽ nào. tên đó biết mình có thể nhìn thấy cậu ta?
“Được rồi, bồi thường tiền đi, nhận tiền xong tôi còn có việc khác phải làm”, Trần Triệu Dương dời tầm mắt khỏi camera, thong thả nói với Triệu Dương.
“Xin cậu chờ một chút, tôi lập tức gọi người tới đây kiểm tra thẻ đánh bạc”, Triệu Dương nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như tên này còn muốn đánh tiếp, anh ta có lẽ sẽ ngất xỉu tại chỗ, cũng may đối phương không định tiếp tục.
Ngay sau đó, một người chia bài khác cũng đến giúp kiểm tra thẻ đánh bạc, vốn dĩ kiểm thẻ không cần tốn nhiều thời gian như vậy, họ cũng đều biết thẻ của Trần Triệu Dương là bao nhiêu, đây chẳng qua chỉ là kế hoạch câu giờ.
Bọn họ tin rằng người của sòng bạc sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, chắc chắn là còn kế hoạch khác phía sau, vì thế họ muốn thay sòng bạc kéo dài chút thời gian.
Đương nhiên Trần Triệu Dương cũng biết mục dích của những người này, chỉ là anh không thèm phá vỡ, nếu như đối phương còn chưa chịu thỏa hiệp, anh sẽ tiếp tục dạy bọn họ cách làm người.
Quả nhiên không lâu sau lại có người tới, đó là một ông lão khoảng chừng năm mươi sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần nhìn qua thì có vẻ vô cùng tốt.
“Thưa anh, thẻ đã đếm xong, hiện giờ anh muốn đổi thẻ hay là tiếp tục đánh?”, Triệu Dương thấy người vừa đến, trong lòng bỗng nhiên như được tiếp thêm sức mạnh, quay sang hỏi Trần Triệu Dương.
“Haha, anh không thua đến ngu người rồi đấy chứ? Tình huống thế này mà còn dám mời tôi đặt cược?”, Trần Triệu Dương dùng ánh mắt như đang xem một tên ngốc nhìn Triệu Dương, nhưng tầm mắt lại hướng về phía ông lão kia.
“Cậu thanh niên này, nếu cậu đã muốn chơi tiếp, thế thì ông già này sẽ chơi cùng cậu một lần, cậu thấy sao?”, ông lão đó cuối cùng cũng đến nơi, nhìn về phía Trần Triệu Dương hỏi.