Trong phút chốc, cô ấy chỉ có thể cười thảm, có lẽ là mình chờ mong quá nên mới nghe nhầm.
“Tôi thấy cô mới là kẻ ngớ ngẩn, đến giọng tôi còn không nhận ra à?”, ngay khi Bạch Thấm cho là bản thân nghe nhầm, giọng nói quen thuộc kia lại truyền tới lần nữa, điều này khiến cô trợn tròn mắt, không dám tin lại nhìn thêm một vòng.
Chỉ thấy một người có vóc dáng thon dài, mặc một bộ đồ nam mát mẻ thoải mái, đang chậm rãi đi về phía này, đi rất chậm nhưng cũng rất kiên định.
“Thấy thân ảnh đó, Bạch Thấm lập tức bịt kín miệng, không dám tin mà nhìn, vẻ mặt hơi cảm động.
“Sao vậy, không hoan nghênh tôi đến à?”, Trần Triệu Dương đi đến trước mặt Bạch Thấm, cười híp mắt đùa giỡn.
“Thật ra anh không nên đến đống hỗn độn hôm nay, kết cục của nhà họ Bạch bọn tôi sớm đã định sẵn”, Bạch “Thấm nhìn Trần Triệu Dương, không còn vẻ kích động ban đầu nữa mà thay vào đó là lo lắng cực kỳ.
Dù sao thì sự hung hăng của nhà họ Tiền đã rõ như ban ngày, cô tin Trân Triệu Dương sớm có mặt tại hiện trường từ lâu, e là đã thấy, còn vì sao phải chờ đến cục diện lúc này thì có chút khiến người khác không thể hiểu rồi.
“Đó là cô nghĩ vậy thôi, sau khi tôi đến thì sẽ khác, huống gì thứ tôi muốn không phải là nhà họ Tiền”, Trần Triệu Dương nở nụ cười sáng sủa, sau đó thản nhiên nói.
Sở dĩ anh chờ đến bây giờ không phải là vì đợi nhà họ Bạch rơi vào tình thế gian nan nhất, mà là vì anh cảm nhận được vài luồng hơi thở mạnh mẽ vừa xuất hiện.
Tuy những người đó cũng không có ý định vào trận, nhưng xuất hiện ngay lúc này thì chắc chắn không phải bên phía nhà họ Bạch, nếu không thì đã sớm ra mặt.
Nếu không phải là của nhà họ Bạch thì đương nhiên là từ nhà họ Tiền đối diện, mà người sau lưng nhà họ Tiền chính là nhà Mộ Dung, vậy thì lai lịch của những người này không nói cũng rõ.
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, tuy trong lòng Bạch “Thấm vẫn còn hơi lo lắng nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
Vì lúc này cô ấy cũng không còn cách nào khác, chẳng lẽ là trơ mắt nhìn nhà họ Bạch bị hủy hoại trong vòng một ngày?
Huống gì thực lực của Trần Triệu Dương quả thật vô cùng mạnh, có lẽ anh sẽ làm nên một kì tích!
“Bố, vị này là Trần Triệu Dương, viện trợ mà con đã mời được”, lúc này Bạch Thấm mới dẫn Trần Triệu Dương đến trước mặt Bạch Hùng, giới thiệu.
“Hồ đồ, tình hình của nhà chúng ta đã đủ loạn, nếu Trần Triệu Dương thật sự là bạn của con thì càng không nên làm liên lụy tới cậu ấy, đây không phải là hại người ta à? Lúc trước bố dạy con như thế sao?”, Bạch Hùng liếc nhìn Trần Triệu Dương, rồi quay về phía Bạch Thấm gào ầm lên.
Mặc dù không cảm nhận được cấp bậc thực lực của Trần Triệu Dương, nhưng tuổi tác của anh đã bày ra ngay tại đây, thực lực còn có thể mạnh đến đâu cơ chứ, thực lực như vậy mà đi lên chẳng phải là chết oan uổng hay sao?