“Mộ Dung Lâm, Mộ Dung Thanh, hai ông đúng là quá vô sỉ, dừng được rồi đấy”, thấy hai người này đi lên, Trần Triệu Dương nở nụ cười tàn khốc.
“Giao thứ đó ra đây, tôi sẽ tha cho cậu một mạng”, sắc mặt Mộ Dung Thanh thay đổi, nhưng dù sao đó cũng là người trong dòng họ mình, ông ta lạnh lùng nhìn Trần Triệu Dương, nói.
“Bớt nói linh tinh lại đi, chạy qua đây, nếu tôi nhíu mày thì phải bò từ đây xuống!”, Trần Triệu Dương đột nhiên giơ cây giáo trong tay lên, chỉ vào ba người, quát.
“Đi chết đi!”, ba người kia nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy thì nhìn nhau, sau đó tung người nhảy lên, bao vây anh lại.
“Quá vô sỉ, Trần Triệu Dương, tôi tới giúp cậu”, Bạch Hùng thấy cảnh tượng này thì tức sôi máu, đứng bật dậy, đi lên võ đài.
“Bạch Hùng, ông cứ ở dưới đi, dám lên đó, có tin chúng tôi bao vây nhà họ Bạch các ông không?”, lúc này, đám người nhà họ Tiền cản Bạch Hùng lại, không cho. ông ấy ởi lên.
Nói cho cùng, khó khăn lắm nhà Mộ Dung mới chịu ra tay, hơn nữa nhìn tình hình thì có lẽ khó mà tránh khỏi một trận chiến gay go, thế thì tỷ lệ sống sót của nhà họ Tiền bọn họ sẽ cao hơn rất nhiều, đương nhiên không muốn để Bạch Hùng ởi ra quấy phá rồi.
“Chỉ là ba lão già thôi, ông đừng lo, không làm khó được tôi đâu”, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Bạch Hùng, Trần Triệu Dương lập tức mở miệng khuyên can.
“Nhưng mà…”, nghe được lời của anh, hiển nhiên Bạch Hùng cũng biết dù mình có lên đó cũng không thể làm gì được, lúc đó có khi nhà Mộ Dung còn nhân cơ hội giết cả ông ấy cũng không chừng.
“Vậy thì cậu nhớ cẩn thận một chút”, trên khuôn mặt Bạch Hùng thoáng qua vẻ áy náy, bất lực nói với Trần Triệu Dương.
Anh không trả lời mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người kia. Anh phải giết chết họ bằng một đòn, nếu không võ đạo tông sư mà muốn chạy trốn thì không. ai có thể ngăn cản được, kể cả anh.
Bất kể đám đông dưới võ đài đang nói gì, ba ông lão họ Mộ Dung bên trên và Trần Triệu Dương đấu với nhau, đánh vô cùng kịch liệt.
Khi vừa lên, Trần Triệu Dương không tỏ ra mình dũng mãnh ngay, anh phải làm ra vẻ mình không trụ nổi nữa. Dĩ nhiên, với thực lực hiện tại, anh vẫn thấy khá khó khăn để cản lại những đòn công kích của ba người, buộc phải cố gắng không để ba ông lão đối diện phát hiện ra cường độ cơ thể đáng sợ của mình.
Đúng như kế hoạch, theo thời gian của trận đấu dần trôi, Trần Triệu Dương bắt đầu xuất hiện tình trạng kiệt sức vô cùng nguy cấp, nhiều lần suýt bị ba người kia đánh trúng chỗ hiểm. Lần nào anh cũng tránh thoát giữa ngàn cân treo sợi tóc.
Bạch Thấm và Tăng Kim Lai phía dưới đều giật thót, nhìn chằm chằm vào võ đài, chỉ thiếu điều xông lên.
Các đệ tử trong nhà họ Bạch đương nhiên hy vọng Trần Triệu Dương sẽ chiến thắng, nhà họ Tiền thì ngược Ì lại. Hôm nay bọn họ thất bại thảm hại, khó khăn lắm nhà Mộ Dung mới ra mặt cho họ, nếu lại thất bại lân nữa thì mạng của nhà họ Tiền chỉ còn có thế thôi.
Trần Triệu Dương luôn kiên nhẫn, không bộc phát sức mạnh chính là vì để chờ thời cơ ba người kia tụ tập lại với nhau. Ba người kia đánh đã được một lúc, không. còn nhãn nại được nữa, cùng nhau ra tay nhằm một kích giết chết Trần Triệu Dương.
“Chính là lúc này”, Trần Triệu Dương chờ thời cơ này muốn một, rõ ràng có tý đòn công kích thôi, nhưng những người này đến phòng ngự của anh cũng không phá được, đã thế anh còn phải giả bộ khó khăn lắm mới tránh thoát, không dám vận dụng Tiêu Dao Bộ, thật sự là quá uất ức.
Vì vậy, cuối cùng cũng thấy ba lão này đứng chung một chỗ, Trần Triệu Dương không nhịn được nữa.
Anh bật người lên, bộc phát tốc độ, cây giáo trong tay hóa thành vô số cái bóng mạnh mẽ đâm tới ba người kia.
Mà đòn công kích của họ cũng đã đến trước mặt Trần Triệu Dương, anh không hề có ý định ngăn cản nó, nhìn anh như đang tự sát vậy.
“Chết tiệt, cậu ta muốn cá chết lưới rách với chúng †a”, trong suy nghĩ của họ, Trần Triệu Dương chắc chắn sẽ tự vệ trước rồi mới tìm kiếm cơ hội, họ hoàn toàn không nghĩ rằng anh không hề cản lại chỉ vì muốn giết họ.