“Dừng, chúng tôi nhận thua”, hai người nhà Mộ Dung vốn còn định chém giết Trần Triệu Dương, nhưng khi hai người bọn họ thấy sức mạnh của Trần Triệu Dương bùng lên thì lập tức mở miệng ra nói.
“Nhận thua? Sao có thể chứ? Trừ phi là gia chủ của nhà họ Tiền nói. Huống hồ, là các người tự phá hỏng quy tắc trước, tôi chỉ học tập theo mà thôi”, Trần Triệu Dương nở một nụ cười đáng sợ, đi thẳng đến trước mặt bọn họ.
Hai người kia rơi vào đường cùng đành phải ra tay ngăn cản.
Trần Triệu Dương trực tiếp ép hai người bọn họ ra, cùng lúc đó, cây thương dài trong tay Trần Triệu Dương đột nhiên vạch một đường, một người trong đó nằm ngay trong tầm tấn công của Trần Triệu Dương, muốn chạy trốn cũng không có khả năng.
Một người khác thấy tình hình không ổn, bất chấp những người khác điên cuồng lao ra ngoài. Hiển nhiên ông ta cũng thấy được mạng sống quan trọng hơn nhiều.
Trần Triệu Dương không vội đuổi theo mà cầm cây thương dài, phát ra sức lực mạnh mẽ, đâm xuyên thẳng vào người xui xẻo kia.
“Mày… Nhà Mộ Dung nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, mày nhất định phải chết”, trong đôi mắt kia lộ ra vẻ không thể tin nổi, sau đó người kia hung tợn quát lên.
“Tao có chết hay không thì không biết, chỉ có điều, bây giờ chắc chắn mày sẽ phải chết”, Trần Triệu Dương đột nhiên co lại, ném người đó xuống dưới. Cây thương. dài trong tay bị anh coi như phi tiêu, hung hăng phi về phía một tên Mộ Dung khác đang chạy trốn.
“Ai cũng đừng hòng trốn thoát”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn theo cây thường dài đã bay xa, nói.
Người kia hoàn toàn không nghĩ đến việc Trần Triệu Dương sẽ dùng một chiêu này, muốn trốn tránh nhưng đã không còn kịp nữa rồi, ông ta rơi vào đường cùng, chỉ có thể vội vàng dùng hai tay khoanh lại, chắn trước người.
Ông ta thấy, tấn công như vậy hoàn toàn không thể phá vỡ được lớp phòng thủ, cộng thêm việc khoảng cách này cũng khá dài, chắc chắn là sức mạnh sau đó sẽ không đủ.
“Xùy..
Ngay lúc còn đang ảo tưởng, cây thương dài đã đâm xuyên thẳng qua hai tay của người đó, đồng thời đâm một phát vào ngực, chỉ có điều, nhờ có hai tay cản lại cho nên không đến mức bị một nhát phi đó đâm trúng, xem như vớt được một mạng.
Người này vô cùng đau đớn, cả hai tay đều bị xuyên qua, tuyệt nhiên không dám động đậy, bởi vì chỉ cần hơi cử động thôi là đã đau muốn chết rồi
Nhưng sự kích thích từ việc chạy trối chết lại khiến cho bộ não của ông ta tỉnh táo một cách lạ thường, hai chân đột nhiên đạp một cái, cả người điên cuồng phóng về phía trước, tốc độ nhanh chóng, so với lúc trước khi bị thương thì còn kinh khủng hơn nhiều.
“Cút ngay cho tao, tao không muốn chết…”, người kia bị Trần Triệu Dương dọa cho sợ hãi, không ngờ rằng tốc. độ của Trần Triệu Dương lại nhanh như vậy.
Nói cách khách, vừa nãy khi Trần Triệu Dương đang đánh nhau với đám người Tiền Hải và Mộ Dung Thanh, anh đều chưa từng dốc hết sức lực, vẫn luôn diễn kịch mà thôi.
“Rốt cuộc mày là ai? Có thù hận gì với nhà Mộ Dung bọn tao?”, lúc này cuối cùng người kia cũng hiểu được. rằng, tên Trần Triệu Dương này chắc chắn có thù với nhà Mộ Dung bọn họ, nếu không thì cho dù là bất cứ người nào cũng sẽ không làm những hành động điên cuồng như vậy.
“Muốn biết à? Đợi đến khi nhà Mộ Dung bị diệt sạch rồi, đến lúc đó tao sẽ nói cho biết. Đợi đến khi bọn chúng xuống dưới rồi thì sẽ nói cho mày nghe nhé. Bây giờ mày đi trước một bước đi”, Trân Triệu Dương tà ác cười, sau đó đánh một chưởng, hung hăng đâm thẳng cây thương dài lên ngực ông ta.
cảm nhận được sinh mạng của mình dân dần biến mất đi, người kia há to miệng, nhưng cũng không thể nói được gì nữa.