“Lần này có trò hay để xem rồi, chỉ cần nơi nào có ba người này, nhất định sẽ không thể thiếu người kia”.
“Người kia là ai?”
“Đương nhiên là Dương Tông Anh, đây chính là tông sư thành danh sớm hơn ba người bọn họ, chắc hẳn tất cả mọi người đều đã nghe nói qua về ân oán giữa bọn họ, xem ra lần này lại có náo nhiệt để xem rồi”.
Lúc này có người chỉ ra thân phận của ba người này, đương nhiên còn có một số tin tức hóng hớt, chỉ là vừa mới nói xong, đã cảm giác được một hơi thở kinh khủng đánh tới, lúc này tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.
Nhất là khi bọn họ nhìn thấy ba người này đột nhiên quay đầu, ánh mắt quét về phía bọn họ, tất cả bọn họ đều bị dọa sợ, nếu ba người này nổi giận, chỉ sợ đúng là sẽ không ai có thể gánh vác được.
“Đã nhiều năm như vậy rồi mà ba lão già các ông vẫn còn dáng vẻ quỷ quái này, không chấp nhận được. người khác thì nói, nếu có bản lĩnh thì ba lão già các ông cứ giết hết người ở đây đi, không có can đảm này mà chỉ có thể hù dọa một vài người, đúng là không thú vị”.
Ngay lúc này, xung quanh lúc đầu đang vô cùng yên tĩnh, đột nhiên có một giọng nói vang lên như thế, trực tiếp dọa mọi người ở đây phải nhảy dựng lên một cái.
“Viên Vô Nhai, cút ra đây cho ông”, mọi người không hề nhận ra giọng nói này, thế nhưng ba người Điền Đại Hà lại quá quen thuộc, lúc này, ba người đều biến sắc, sau đó khuôn mặt vốn đã đỏ của Điền Đại Hà lại càng thêm đỏ, tức giận quát.
Ánh mắt của lão già râu bạc trắng là Tạ Đồ vô cùng âm trầm, ánh mắt khóa chặt về hướng tây nam, trong đôi mắt lúc đầu không có chút rung động nào lộ ra vẻ căm giận.
Thẩm Tu lạnh lùng nhất, giờ đây sắc mặt cũng âm †rầm, nhìn chằm chằm vào người tới.
Lúc này Viên Vô Nhai mặc trường bào màu đỏ chót chậm rãi đi tới, mặc dù có vẻ như anh ta đi rất chậm, nhưng rất nhanh đã đi tới trước mặt bọn họ.
Mặc dù mọi người đều biết ân oán khúc mắc của Viên Vô Nhai với ba ông lão này, nhưng cũng có rất ít người từng nhìn thấy Viên Vô Nhai, lúc này sau khi nhìn thấy, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì dáng dấp của Viên Vô Nhai thật sự quá đẹp!
Không sai, khuôn mặt của Viên Vô Nhai căn bản không thể dùng mấy từ đẹp trai khí thế để hình dung, chỉ có thể dùng xinh đẹp để hình dung.
Khuôn mặt Viên Vô Nhai vô cùng đẹp đế, làn da có thể nói là thổi một cái là rách, chiều cao khoảng chừng một mét tám mấy, dáng người tiêu chuẩn, tuyệt đối là một người đẹp trai.
Lại thêm trường bào màu đỏ như lửa này nữa, đúng là làm cho người ta quá kinh ngạc.
“Sao thế? Lão Điền, còn muốn dạy dỗ tôi sao? Chỉ sợ ông không dạy dỗ được thôi”, Viên Vô Nhai lạnh lùng nhìn lướt qua Điền Đại Hà đang tức sùi bọt mép, cười khinh bỉ, nói.
“Cậu…” nghe thấy Viên Vô Nhai nói vậy, Điền Đại Hà bị chọc giận ngay lập tức, hận không thể xông lên, trực tiếp đập chết Viên Vô Nhai này.
“Thế nhưng ông ta biết rất rõ, nếu như mình tùy tiện xông lên, chỉ sợ người bị đánh chết sẽ là mình.
“Viên Vô Nhai, cho dù giữa chúng ta có ân oán gì, tôi chỉ hy vọng cậu không nên bị cố chấp trong lòng che đậy, làm ra chuyện để cho mình hối hận cả đời”, trên mặt Tạ Đồ có vẻ bưồn bã nhàn nhạt, khuyên bảo Viên Vô Nhai.
“Lão già, ông câm miệng cho tôi. Đừng ra vẻ với tôi, hừ, tôi đã sớm không phải là đồ đệ của các ông rồi, các ông cũng không có tư cách dạy dỗ tôi, cho nên, t khuyên tốt nhất là các ông đừng nói nhảm những điều đó nữa, chọc giận ông đây, có tin tôi sẽ khiến cuộc sống sau này của ba ông không được bình yên không?”
Viên Vô Nhai nghe thấy Tạ Đồ dạy dỗ, lập tức cực kì tức giận, gào lên.