“Thưa thầy, Trần Triệu Dương phải luyện chế đan dược gì vậy?”, mặc dù Nguyên Thu là đỉnh phong võ tông nhưng anh ta không biết gì về luyện chế đan dược.
“Luyện chế giải độc đan cho chúng ta”, Thẩm Tu nói ngay.
Nghe thấy lời thầy nói, trong lòng Nguyên Thu vô cùng chấn động.
Ba người bọn họ có một chất độc lạ ở trong người, anh ta đã tìm cách giải độc, nhưng mà tìm khắp mọi nơi vẫn chưa tìm ra cách loại bỏ chất độc này.
Mỗi lúc nghĩ đến loại chất độc này là loại độc khó giải, nhưng không ngờ hôm nay lại có người nói có thể giải loại độc này, phản ứng đầu tiên của anh ta là không tin, cảm thấy thầy và hai vị tiên bối đã bị lừa.
Sau đó, anh ta lại cảm thấy chuyện này không thể xảy ra được, dù sao thì kẻ lừa đảo chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng về đối tượng bị lừa đảo. Nếu thật sự là kẻ lừa đảo, không thể không biết thực lực của ba người bọn họ, tuy rằng bởi vì chất độc mà thực lực bị ảnh hưởng nhưng lạc đà gây còn hơn ngựa béo, một trong ba người cũng không có người nào dễ chọc.
Tuy rằng trong lòng rất nghỉ ngờ nhưng anh ta không tin Trần Triệu Dương thật sự dám lừa bọn họ.
Trong khi Trần Triệu Dương đang luyện chế đan dược, nhà họ Mộ Dung lại nổ tung, bởi vì nhà họ đã phái năm vị võ đạo tông sư đến giúp đỡ nhà họ Tiền nhưng lại bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tuy rằng nhà họ Mộ Dung của bọn họ rất mạnh nhưng năm vị võ đạo tông sư cũng là sức lực chiến đấu vô cùng cao cấp. Vậy mà đã chết rồi, nhất định là một sự đả kích rất lớn đối với nhà họ Mộ Dung.
Trong phòng khách của nhà họ Mộ Dung, năm thi thể được đặt trong quan tài băng, bầu không khí nặng nề bao trùm khắp nơi, Mộ Dung Khang ngồi ở phía trên chính là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Mộ Dung, lúc. này ông ta đang nhắm mắt, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một người đàn ông trung niên bước vào đưa một xấp giấy đến trước mặt Mộ Dung Khang.
Lúc này Mộ Dung Khang lập tức mở mắt ra, mở xấp. giấy ra nhìn.
“Mọi người hãy truyền nhau xem, cuối cùng thì người dám giết người của nhà họ Mộ Dung chúng ta là người như thế nào”, sau đó, Mộ Dung Khang đưa xấp giấy ở trong tay xuống dưới.
“Gia chủ, người này là một bác sĩ đến từ thành phố Nam Hải. Tôi sẵn sàng đưa người đi bắt anh ta về”, lúc này, một người đàn ông có dáng vẻ vô cùng thô lỗ bỗng nhiên đứng lên và quát lớn.
“Hừ, dám giết người của nhà họ Mộ Dung chúng ta, gan của người này cũng rất lớn, gia chủ, tôi cũng sẵn sàng cùng với anh Phong đi bắt người này”, ngay sau đó lại có người lên tiếng.
Mặc dù các dòng họ lớn sẽ có tranh giành nội bộ nhưng một khi gặp phải kẻ thù chung, bọn họ sẽ cùng nhau chống lại.
Sau khi mọi người phát biểu ý kiến xong, lúc này Mộ Dung Khang mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong cùng những người vừa mới nói chuyện, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Các người đều là trụ cột chính của nhà họ Mộ Dung chúng ta, tôi hy vọng mọi người có thể xem xét rõ ràng tình hình của đối phương rồi mới tính đến chuyện báo thù. Các người hãy đọc tin tức ở trang cuối cùng cho. tôi”, sắc mặt của Mộ Dung Khang không tốt lắm, nổi giận rồi nói.
Nghe thấy lời nói của gia chủ, trong lòng mọi người chợt động, lập tức lật đến trang cuối cùng của tập tài liệu, khi đọc đến trang cuối cùng, tất cả mọi người đều lặng đi.
Mộ Dung Phong vừa kêu la muốn mang người đi báo. thù, lúc này cũng không dám nói lời nào.
“Gia chủ, theo như trong tài liệu nói, Trần Triệu Dương này mới ngoài hai mươi tuổi, ở độ tuổi này mà có thể đánh bại Viên Vô Nhai có thực lực là đỉnh phong võ. tông thì cũng quá cường điệu rồi”, Mộ Dung Phong vẫn hơi không phục.
Năm nay ông ta ba mươi bảy tuổi, vừa đạt đến võ đạo tông sư, ở độ tuổi này của ông ta cũng coi như rất tốt rồi.