“Quản gia, tôi không cần tiền nữa, tôi trả lại cho ông”, bác sĩ Angie đó nhìn La Sâm ở trong lồng sắt, cả người run rẩy, nói gì cũng không vào.
“Nếu không có bản lĩnh, sao dám nhận tiền công của ông chủ chúng tôi? Nếu đã nhận tiền công rồi, thì bất kể thế nào cũng phải vào. Nếu như ông có thể chữa được bệnh cho ông chủ chúng tôi, thì cả đời ông sẽ được giàu sang sung túc”, quản gia vừa nghe, lập tức híp mắt lại, rồi dụ dỗ.
“Người đâu, ném ông ta vào cho tôi”, không chờ bác sĩ Angie đáp lời, quản gia đã trực tiếp sai người đè ông ấy lại, mở lồng sắt ra rồi đẩy vào.
Khi tiếng mở lồng sắt phát ra, La Sâm vốn đang ngồi trong góc đột nhiên mở mắt ra, nhưng con ngươi lại biến thành màu đỏ, trông vô cùng đáng sợ. Sau khi người đi vào, răng trong miệng ông ta cũng trở nên sắc nhọn.
“Gào…”
La Sâm gào to một tiếng, cơ thể điên cuồng lao tới.
Bác sĩ Angie đó liều mạng muốn chạy trốn, nhưng hành động lại chậm chạp, trực tiếp bị La Sâm đè lại, rồi
cần một miếng lên cổ ông ấy.
“Mau lên, kéo người ra”, quản gia nhìn thấy, sắc mặt xấu đi, hô lên với ï gần đó.
Rất nhanh, vệ sĩ mở cửa sắt ra, dùng một cây gậy sắt có cột dây phía trên móc vào chân bác sĩ Angie, kéo ông ấy ra. Nhưng mà, kéo người người ra, mạng lại không còn.
“Các vị, mười triệu đô la này cũng không dễ lấy như: vậy, mọi người mau bàn xem nên giải quyết bệnh của ông chủ nhà chúng tôi thế nào đi”, sắc mặt quản gia vô cùng lạnh lùng, thậm chí có thể nói là có chút tức giận.
Những ngày qua, ông ta đã tốn không ít tiền, nhưng đổi lại, đám bác sĩ ngu ngốc này lại không ai biết gì cả. Vậy nên, ông ta đã mất kiên nhẫn. Sau đó, chỉ cần những bác sĩ này lùi nước, đều bị ông ta ném vào lồng.
Trần Triệu Dương theo sau đi vào, mắt xuyên thấu quét qua cơ thể La Sâm. Đột nhiên anh phát hiện, tốc độ chảy của máu trong người La Sâm nhanh hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa quá trình trao đổi chất của ông ta cũng rất nhanh, rất nhiều phương diện cũng đều hướng về phía phát triển của răng và tứ chỉ. Đây cũng là lí do vì sao ông ta gầy nhỏ như vậy, lại có thể lập tức đè chết một người sống.
“Tim Nhậm Viễn đập như đánh trống, anh ta không ngờ bệnh tình của La Sâm lại quỷ quái như vậy, nhất thời anh ta cũng có ý định rút lui.
“Anh, đi lên”, sau đó, quản gia lại lần nữa chỉ vào một bác sĩ.
Bác sĩ bị quản gia chỉ lập tức tái mặt, cả người run rẩy. Không chút do dự, gã liều mạng chạy ra ngoài. Gã biết, nếu bây giờ không chạy, chút nữa đi vào nhất định sẽ phải chết.
“Păằng…”
Đúng lúc đó, một tiếng súng vang lên, vị bác sĩ đang chạy như điên đó lập tức ngã nhào xuống đất, trên đầu xuất hiện một lỗ máu, cơ thể co giật vài cái rồi không cử động nữa.
Mà người nổ súng chính là vị quản gia thoạt nhìn tao nhã lễ phép, vô cùng lịch sự đó. Ông ta thu súng lại, ánh mắt lại quét qua những người khác, trong mắt lộ ra vẻ cảnh cáo.
Nhìn thấy cảnh đó, tất cả mọi người đều hít khí lạnh. Bọn họ không ngờ vị quản gia này lại hung ác như vậy. Nói cách khác, khám cũng chết, không khám cũng chết, dù thế nào cũng phải chết.
“Quản gia kính mến, ở đây chúng tôi có một bác sĩ đến từ phương Đông thần bí, có lẽ anh ấy có thể trị hết bệnh của ông La Sâm”.