Thời gian dần dần trôi qua, Trần Triệu Dương cảm giác được linh khí ở đây bắt đầu dao động, lúc đầu những linh khí này còn được tính là dày đặc, bởi vì đã lâu không có người xuất hiện, cho nên linh khí này không bị tổn thất gì hết.
Nhưng bây giờ lại có một lực hút truyền đến, hút hết toàn bộ linh khí trong không gian vào trong cái kén ánh sáng kia, bị Giang Tử Phong bên trong cái kén ánh sáng hấp thu hết.
“Hả?”
Lúc đầu mấy người bọn họ cũng không cách xa cái kén ánh sáng lắm, thế nhưng lúc lực hút này truyền đến, trong nháy mắt bọn họ đã cảm giác năng lượng trong cơ thể mình bị hút đi một phần, khiến bọn họ bị doạ đến mức vội vàng lùi về sau.
Đương nhiên Trần Triệu Dương cũng lùi về phía sau mấy bước, lực hút này vô cùng bá đạo, cho dù là anh cũng có thể cảm nhận được.
Khi lực hút xuất hiện, toàn bộ linh khí trong không gian đều bị hấp thu mất, ánh sáng của cái kén cũng càng thêm chói loá.
Trần Triệu Dương biết, chỉ sợ Giang Tử Phong sắp kết thúc việc tiếp nhận truyền thừa, anh vô cùng chờ mong thực lực của cậu ấy sẽ đạt tới trình độ gì.
“Răng rắc…”
Ngay lúc này, phía trên cái kén ánh sáng đột nhiên xuất hiện từng khe hở, sau khi những khe hở đó đạt tới trình độ nhất định, toàn bộ cái kén ánh sáng vỡ vụn ầm. ầm, để lộ Giang Tử Phong ở bên trong.
“Ha ha… Tên trộm kia đâu, cút ra đây cho tôi, dám cướp truyền thừa với ông đây, đúng là không muốn sống. nữa”, sau khi cái kén ánh sáng vỡ vụn, một tiếng kêu gào truyền đến.
Nhìn thấy Giang Tử Phong xuất hiện, Trần Triệu Dương lập tức vỗ trán, tên này đúng là ngu ngốc.
“Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy ai đẹp trai như tôi sao?”, Giang Tử Phong nhìn lướt đám người đang nhìn mình, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo nói với bọn họ.
“Ê, tên kia, anh tới đây cho tôi, thế mà lại dám cướp. truyền thừa với ông đây, mau đưa thần binh truyền thừa cho ông đây ngay”, rất nhanh cậu ấy đã thấy được Viên Vô Nhai trong đám người, ngay sau đó hai mắt tỏa sáng, hưng phấn hô lên.
“Tôi nói này, cậu có thể mặc quần áo vào trước đã được không?”, nghe cậu ấy nói vậy, trên mặt Trần Triệu Dương lập tức lộ ra vẻ kỳ quái, không ngờ rằng tên Viên Vô Nhai này lại trâu bò như thế, vừa rồi anh còn không. phát hiện trên người anh ta có thần binh.
“Đại ca, em…quần áo của em đâu?”, Giang Tử Phong nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, lúc này mới phát hiện trên người mình không có một mảnh vải che thân, điều này khiến cậu ấy lập tức mặt đỏ lên, sau đó vội vàng ngồi xổm xuống, kéo một người đàn ông bị thương trên mặt đất qua rồi cởi quần áo của anh ta ra.
Người đàn ông bị Giang Tử Phong cởi quần áo vô cùng uất ức, vốn dĩ đã bị thương, kết quả lại bị cởi quân áo, vẫn may còn để lại một chút để che chắn, nếu không chắc anh ta phái uất ức đến chết mất.
“Tên nhóc thối, lợi hại đấy, đi thôi, có thù báo thù, có oán báo oán, có chuyện gì tôi sẽ chống hết cho cậu”, nhìn thấy Giang Tử Phong thay xong quần áo, Trần Triệu Dương cực kì bá đạo mở miệng nói.
“Vâng, đại ca”, nghe anh nói thế, Giang Tử Phong lộ ra vẻ mặt hưng phấn, lúc này liền chuyển ánh mắt về phía Viên Vô Nhai.
“Ê, tên kia, anh chủ động giao đồ ra, hay là để tôi cướp lại từ tay anh?”, Giang Tử Phong kiêu ngạo bước từng bước về phía Viên Vô Nhai.
“Cậu bạn này, có phải có hiểu nhầm gì không? Sao Vô Nhai có thể lấy đồ của cậu được chứ?”, Đới Lạc què một chân, nhưng vẫn muốn đứng ra vì học trò của mình.
“Lão già, ý của ông là tôi đang vu oan cho anh ta sao?”, Giang Tử Phong trào phúng cười một tiếng, ngay sau đó sắc mặt đột nhiên âm trầm hẳn xuống, vung tay lên, một sức mạnh vô hình khoá chặt lấy cổ của Đới Lạc, nhấc cả người ông ta lên.