Đọc truyện Full

Chương 27: Bắt đầu

Chu Thuật Lẫm chỉ hờ hững thuyết phục anh ta: “Dùng mấy chai rượu đó đổi lại một câu trả lời mà cậu đã thuyết phục mấy tháng đấy.”

“…”

Lục Khởi đột nhiên không còn cảm thấy khó chấp nhận như trước nữa.

Chu Thuật Lẫm ném tài liệu dự án vào trong ngực anh ta: “Huống chi cậu cũng không chắc sẽ thua lỗ.”

—— Tâm trạng của Lục Khởi vô cùng phức tạp. Nói thì nói vậy, nhưng sao anh ta luôn có cảm giác cho dù anh ta có thắng thì rượu trong tay mình cũng sẽ lọt vào tay người này thế nhỉ?

Nhưng Lục Khởi vẫn không thể từ chối được. Anh ta nghĩ, cho dù muốn cướp thì tốt xấu gì Chu Thuật Lẫm cũng sẽ không công khai cướp của anh ta.

Lục Khởi cắn răng, tim đập thình thịch, đánh cược một phen: “Được, anh thử đầu tư đi, tôi cũng thử xem.” Còn xác nhận với anh lần nữa: “Anh bị tôi thuyết phục rồi đúng không? Cuối cùng cũng cảm thấy lời tôi nói có lý rồi chứ gì?

Chu Thuật Lẫm lườm anh ta: “Tôi chỉ là cảm thấy cậu phiền phức quá thôi.”

Lục Khởi: “…” Anh ta không tin, chắc chắn là người này đã phát hiện ra được điểm sáng trong lý lẽ mà anh ta đưa ra, cho nên đã bị thuyết phục.

“Anh hiểu kiếm lời là gì không? Với tư cách là một nhà đầu tư cực lớn, anh có quyền tham gia vào dự án này. Anh có biết trên thế giới này có bao nhiêu người muốn tham gia vào tác phẩm điện ảnh truyền hình của cô Vân không?”

Chu Thuật Lẫm không biết, và anh cũng không muốn biết.

Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, gửi tin nhắn cho Thẩm Di, vẻ mặt có chút buồn chán hỏi cô tối nay muốn ăn gì không.

Thẩm Di kể tên mấy món ăn, anh lại hỏi: [Cần đến đón em không?]

[Có tiện không?]

[Không sao.]

[Vậy thì tốt.]

Thẩm Di định lát nữa sẽ đến tiệm sách của bà chủ Đào, cho nên đã gửi thời gian cùng địa chỉ của tiệm sách cho anh.

Chu Thuật Lẫm gửi mấy món ăn đó cho dì Đồng, bảo bà ấy chuẩn bị bữa tối nay.

Dì Đồng đồng ý, thuận tiện báo cáo một chuyện: [Mẹ của Di Di vừa cho người mang mấy hộp đồ đến, dì đã xem qua rồi, đều là đồ ăn.]

Chu Thuật Lẫm đáp lại, bảo bà ấy cứ cất đi là được.

Dì Đồng đã nhận mấy lần nên đương nhiên biết phải xử lý thế nào, chỉ là bà ấy luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cũng không thể hỏi thẳng Thẩm Di, bèn lặng lẽ nhắc nhở anh: [Hình như Di Di không được thoải mái với gia đình con bé lắm thì phải?]

Chu Thuật Lẫm hỏi: [Sao dì lại nói vậy?]

[Dì cũng chỉ đoán mò thôi. Không biết có phải con bé cãi nhau với mẹ không? Cháu có thời gian thì hỏi thử Di Di xem. Nếu không vui thì có thể dỗ dành để con bé vui vẻ. Người ta là con gái mà, phải dỗ dành nhiều hơn một chút.]

Bản thân dì Đồng cũng có một cô con gái, cô ấy cũng dịu dàng mong manh, dễ cáu gắt nhưng cũng rất dễ giải quyết, chỉ cần dỗ một chút là được.

Chu Thuật Lẫm nhìn tin nhắn, thản nhiên đáp lại một tiếng.

Cuối cùng dì Đồng báo là đã mang bưu phẩm chuyển phát nhanh đặt ở cửa, không làm phiền anh nữa.

Lục Khởi ở bên cạnh vẫn nói không ngừng: “Tác giả này vừa viết một quyển sách mới, trong tác phẩm mới này có không ít điểm mới mẻ.”

Chu Thuật Lẫm quay đầu nhìn sang.

Anh ta nói rất hào hứng, như thể tác phẩm kia là do anh ta viết ra vậy: “Tôi đã xem qua rồi, cũng đã mua bản quyền cuốn sách này, tôi còn dặn dò bên dưới là giá cao một chút cũng không sao. Nhưng mà anh đoán xem thế nào? Cô ấy không bán! Cô ấy! Không! Bán!”

Lục Khởi rõ ràng không có ý định bỏ cuộc: “Bản quyền của Vân Chi Sơn rất được săn đón, tôi cứ tưởng mình chậm một bước bị người khác giật mất, còn đang chuẩn bị bảo cấp dưới cướp trở về, nhưng không ngờ bên kia đã từ chối toàn bộ bản quyền, không bán cho bất kỳ ai.”

Có cá tính đến mức anh ta không biết nên ra tay từ đâu.

Chu Thuật Lẫm cũng không ngờ. Anh không quá hiểu biết về lĩnh vực này, cũng không nói nhiều, chỉ nghe Lục Khởi liên tục lẩm bẩm cái tên “Vân Chi Sơn” này bên tai.

Lục Khởi chợt nảy ra một ý tưởng: “Anh nói xem, nếu tôi nghiêm túc đọc cuốn sách này rồi nghiên cứu một cách kỹ lưỡng, sau đó trực tiếp đến gặp cô ấy để biểu đạt thành ý và sự chân thành của tôi với cuốn sách này, làm cô ấy cảm động, để cô ấy đồng ý bán cho tôi thì liệu có khả thi không?”

Chu Thuật Lẫm nhướng mày: “Cậu lại định dùng chiêu đã sử dụng với tôi để đi quấy rối người khác à?”

Lục Khởi phản đối: “Tôi đâu có quấy rối anh?! Đó là tôi dùng biện pháp thuyết phục hợp lý, không phải sao?”

“Cậu vẫn chưa….” Chu Thuật Lẫm trầm ngâm giây lát, giống như khó khăn lắm mới tìm ra một tính từ thích hợp: “..Tự biết lượng sức mình à?”

Lục Khởi: “…”

Chu Thuật Lẫm vừa nói chuyện với Lục Khởi vừa trả lời dì Đồng.

Thấy anh cứ liên tục nhắn tin, Lục Khởi càng bất mãn hơn, cố ý gây sự: “Baby à, khó khăn lắm mới đến chỗ người ta mà trái tim lại lang thang ở đâu vậy?”

“Tôi là người đã kết hôn, đang nhắn tin với người trong nhà, có về đề gì sao?”

Anh thật sự rất kiêu ngạo, Lục Khởi nghiêng người qua, hỏi một vấn đề mà anh ta đã có hứng thú từ lâu: “Vậy thì xin hỏi, tại sao anh lại đột nhiên kết hôn?”

Chu Thuật Lẫm ngước mắt lên, vẫn bình tĩnh như thường: “Đến tuổi rồi, kết hôn thì làm sao?”

Giọng điệu hiển nhiên như thể người như anh ta làm sao hiểu được, khiến Lục Khởi không nói nên lời.

Còn có thể thế nào được nữa?

Anh ta cau mày, chuyển đề tài: “Vậy phỏng vấn một chút, kết hôn rồi anh cảm thấy thế nào?”

Cuộc trò chuyện bỗng rơi vào im lặng, vào lúc Lục Khởi không còn ôm hy vọng gì nữa, Chu Thuật Lẫm lại bình tĩnh nói ra một câu: “Cũng không tệ.”

Lục Khởi nhướng mày.

—— Là bạn bè nhiều năm, anh ta biết Chu Thuật Lẫm có thể thốt ra ba chữ này đã là đánh giá rất cao.

Hiện tại mới chỉ kết hôn được mấy ngày thôi mà? Rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện riêng tư mới có thể khiến người đàn ông này đưa ra đánh giá như vậy?

Chu Thuật Lẫm thấy sắp đến giờ thì cũng không có ý định tiếp tục trả lời mười vạn câu hỏi vì sao của anh ta nữa, cầm áo khoác đứng dậy rời đi.

Lúc Lục Khởi đang định đi theo phía sau, anh đã giơ tay lên ngăn cản: “Dừng trả lời, xin miễn quấy rầy.”

Lục Khởi: “…”

“Bình thường anh cũng đối xử với vợ anh như vậy sao! Anh, anh, dù anh kết hôn rồi thì thế nào? Chắc chắn anh phải ngủ ở phòng làm việc thôi!” Anh ta tức giận đuổi theo phía sau.

Ngủ ở phòng làm việc?

Chu Thuật Lẫm không thể tưởng tượng ra được tình cảnh Thẩm Di đuổi anh đến ngủ ở phòng làm việc, anh cũng không định tính toán trước cho tình huống này, trong phòng làm việc không có giường để ngủ.

Không.

Là giả thuyết của Lục Khởi quá mức hoang đường.

……

Khi Chu Thuật Lẫm gửi tin nhắn nói đã đến, Thẩm Di vẫn đang chọn sách.

Ngoài một số sách tham khảo chuyên môn, cô còn muốn chọn xem có cuốn sách nào muốn đọc hay không.

Cô không chỉ chọn sách theo sở thích của mình mà còn vô thức xem xét sở thích của anh.

Đào Hi tìm được cuốn sách mà cô muốn, lúc đưa cho cô, cô ấy nhìn thấy trong tay cô đang cầm loại sách mà bình thường cô sẽ không đọc, bèn tò mò  “ồ” lên: “Không phải cậu không đọc loại sách này sao?”

Lúc này Thẩm Di mới ý thức được bản thân đang làm gì. Cô sửng sốt giây lát, sau đó nhanh chóng tìm ra nguyên nhân dẫn đến hành vi bất thường của mình, có lẽ đây là hiệu ứng tương quan sau khi kết hôn chăng? Mua thứ gì cũng sẽ mua luôn cả phần của đối phương, dần dần theo thời gian sẽ hình thành thói quen.

Nhưng cầm cuốn sách này trên tay, cô vẫn có cảm giác không được tự nhiên.

Sau khi tìm được cuốn cuối cùng, Đào Hi kiểm tra xem có thiếu thứ gì không. Đống sách về chuyên ngành cơ khí này dường như không phù hợp với một cô gái trẻ tuổi như Thẩm Di chút nào. Nhưng sau chuyện đống sách nông nghiệp lần trước, dường như Đào Hi đã học được cách chấp nhận. Thời buổi hiện nay con người phải chịu rất nhiều áp lực về mặt tinh thần, thích thứ gì đó kỳ quái cũng không phải chuyện lạ.

Hai người vừa tìm sách vừa trò chuyện.

Bây giờ Đào Hi đã biết Thẩm Di cũng đang theo dõi cuốn sách mới của Vân Chi Sơn, rốt cuộc cũng tìm được người trò chuyện về nội dung mới được cập nhật.

Nói đến chương mới nhất được cập nhật ngày hôm qua, cô ấy đưa ra nhận xét khách quan: “Tớ có thể nói với cậu rằng lần này cô ấy tiến bộ rất nhiều. Tuyến tình cảm cũng tự nhiên hơn hẳn.”

Nói đến đây, sự chú ý của Thẩm Di tự động bị thu hút, cô nhẹ giọng hỏi: “Thay đổi nhiều lắm sao?”

“Rất nhiều.” Đào Hi thoáng trở nên nghiêm túc: “Bản thân cô ấy biết khuyết điểm của mình là gì nên trước đây không viết về phương diện này nhiều, nhưng dù chỉ viết một chút thì cũng cứng nhắc. Mạch truyện thì ổn, nhân vật chính cũng đỉnh, nhưng vừa đến tuyến tình cảm là bọn họ lại giống như những con rối gỗ cứng ngắc, bị tác giả dẫn dắt hoàn thành những chuyện phải làm, rất nhàm chán. Nhưng mà lần này, nói thế nào nhỉ…. Cảm giác cuối cùng cũng có hồn hơn. Dù chưa đạt lắm nhưng cũng là một tiến bộ rất lớn!”

Bà chủ Đào rất biết cách để động viên người khác.

Thẩm Di ngại ngùng, giống như được động viên trực tiếp vậy —— Không đúng, quả thật cô đang được động viên trực tiếp còn gì.

Trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc. Bản thân cô không thể nhận ra, nhưng lúc này có thể biết được sự thay đổi cụ thể của mình thông qua nhận xét của người khác. Cô giống như một học sinh ngoan ngoãn lắng nghe, còn lấy giấy bút ra ghi chép lại.

Sự tiến bộ này vô cùng quý giá, rất đáng tự hào.

Ban đầu cô cũng không biết Đào Hi thích Vân Chi Sơn, nhưng sau khi biết rồi lại rất khó nói ra sự thật với cô ấy, bèn dứt khoát giữ bí mật. Nhưng càng giấu lại khiến cô càng cảm thấy áy náy, Thẩm Di quyết định sẽ tìm cơ hội tặng sách có chữ ký của Vân Chi Sơn cho bà chủ Đào, dỗ dành cô ấy vui vẻ.

Đang nói chuyện thì nhận được tin nhắn từ Chu Thuật Lẫm, nói anh đã đến.

Thẩm Di ngẩng đầu nói với Đào Hi: “Chồng tớ đến rồi.”

Vừa nghe đến chồng cô, trong đầu Đào Hi vô thức xuất hiện hình ảnh của Chu Diệc Hành, buộc miệng nói: “Ồ, Chu, Chu ——”

Nhưng vừa chớp mắt, cô ấy đã nhìn thấy có người từ cửa đi vào.

Mà người vừa đến rõ ràng không phải người xuất hiện trong đầu cô ấy.

Đào Hi mở to hai mắt, lập tức ngậm miệng lại, hai má chợt đỏ bừng.

—— Nhắc đến người yêu cũ trước mặt chồng hiện tại của người ta là loại hành vi gì chứ.

Cô ấy biết chuyện Thẩm Di kết hôn, chỉ là mối quan hệ giữa Thẩm Di và Chu Diệc Hành đã kéo dài quá lâu, khắc sâu vào tâm trí cô ấy, cho nên phản ứng tiềm thức vừa rồi của cô ấy là Chu Diệc Hành đến đây.

Thẩm Di vừa định nhắc nhở cô ấy nhưng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra. Nhưng mà có vẻ như không phải chuyện gì lớn, hai người đều là họ Chu.

Dáng người Chu Thuật Lẫm cao lớn như tùng như bách, anh nhanh chóng sải bước đi đến, đứng bên cạnh Thẩm Di. Anh khẽ gật đầu với Đào Hi, cũng không nói nhiều: “Xin chào, tôi là chồng của Thẩm Di, Chu Thuật Lẫm.”

Thẩm Di nhìn về phía anh. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy lời giới thiệu chính thức này từ anh.

Hơn nữa còn là thân phận gắn liền với cô.

Cô khẽ mím môi, giới thiệu Đào Hi với anh.

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên bạn của cô gặp được chồng mới cưới của cô.

Thời gian không còn sớm nữa, hai người cũng không ở lại lâu, sau khi giới thiệu và chào hỏi ngắn gọn xong, Chu Thuật Lẫm hơi nghiêng người về phía cô, chạm vào tay cô, tự nhiên cầm lấy túi đựng sách lớn trên tay cô.

Quả thật có hơi nặng, cánh tay cô lập tức được thả lỏng.

Sau khi hai người rời đi, Đào Hi đột nhiên cảm thấy có gì đó rất đặc biệt, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại bóng lưng của hai người.

Ánh hoàng hôn bên ngoài xuyên qua cánh cửa kính phía trước chiếu lên hai người, ánh sáng và bóng tối hoàn hảo, khung cảnh càng thêm đẹp đẽ.

Cô ấy nhìn tấm ảnh vừa chụp được, hài lòng nhếch môi, gửi riêng cho Thẩm Di.

Bà chủ Đào kiêm nhiếp ảnh gia bán thời gian.

…..

Sau khi ra khỏi tiệm sách, Thẩm Di vừa đi về phía trước, vừa nghiêng đầu nói chuyện với người đang chậm rãi theo sát phía sau.

Cô biết tuy rằng anh cũng họ Chu, nhưng vừa nãy chắc chắn anh đã nhận ra người Đào Hi nhắc đến không phải là anh.

Chu Thuật Lẫm cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút lười biếng nhìn cô, khẽ ừm một tiếng: “Làm sao em biết?”

Thoạt nhìn anh không hề không quan tâm, chỉ đang trò chuyện với cô mà thôi.

“Tôi đoán thế.”

Thẩm Di cũng không nói rõ được, nhưng lúc đó cô đã nhìn ra. Cô sợ anh sẽ tức giận rồi để bụng, nhưng anh lại khẽ cười nói: “Không đâu.”

“Hai người đã quen nhau nhiều năm, bạn bè của em đúng là sẽ quen thuộc với anh ta hơn tôi.” Chu Thuật Lẫm không thèm để ý chút chuyện nhỏ nhặt vừa rồi: “Sau này tôi sẽ dần dần thay thế sự quen thuộc của bọn họ.”

Anh nói rất thản nhiên, nhưng lại khiến cô nghe ra được ý tứ.

Anh không quan tâm người trước kia là ai, dù sao thì người tương lai cũng sẽ là anh. Anh có đủ kiên nhẫn để từ từ thay thế Chu Diệc Hành trong ký ức của cô và những người khác.

Anh sẽ không tức giận về chuyện này, mà sẽ dùng hành động thực tế để thay đổi sự thật.

Anh có đủ tự tin và kiêu ngạo.

Cũng có thể nhìn ra được anh vô cùng lý trí, hoàn toàn không xử trí theo cảm tính.

Ồ, dù sao hai người cũng không có tình cảm gì, bắt anh phải hành động theo cảm tính sớm như vậy thật sự có chút viển vông.

Không tức giận là được rồi, Thẩm Di yên tâm. Cô đi về phía trước, thuận tay mở cửa ghế sau xe ra.

Có chút bất ngờ.

Một bó hoa lan Nam Phi đột nhiên đập vào tầm mắt.

Toàn bộ khoang sau xe chỉ có màu sắc này làm điểm nhấn, tựa như một vật trang trí trong thế giới nhàm chán.

Chỉ cần cô cúi xuống là có thể cầm lấy.

Chu Thuật Lẫm đi theo sau cô: “Tiện tay mua đấy.”

Thẩm Di cầm lên, ôm trong tay.

“Tay không đến đón em thì có chút đơn điệu.”

Thẩm Di quay lại nhìn anh, anh nói ra những lời tình cảm đó bằng giọng điệu bình tĩnh của mình.

Trên mặt anh vẫn không có chút dấu vết tình cảm nam nữ nào, đến mức những lời anh nói ra khỏi miệng cũng khiến người ta cảm thấy không liên quan gì đến tình cảm nam nữ.

Nhưng cô lại vui vẻ ôm hoa vào lòng.

Thấy vậy, Chu Thuật Lẫm cảm thấy mắt nhìn của mình cũng không tệ lắm.

Nhớ đến lời dì Đồng đã nói, anh nhắc đến: “Vừa rồi mẹ vợ cho người đưa đồ đến.”

Thẩm Di phải mất hai giây mới nghĩ ra “mẹ vợ” mà anh đang nói đến là ai.

Chu Thuật Lẫm tựa lưng vào ghế, nhìn về phía cô: “Mâu thuẫn nghiêm trọng lắm sao?”

Thẩm Di nhìn bó hoa trong lòng, bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt. Cô cong môi cười nói: “Không có gì, có lẽ do tôi quá cố chấp thôi.”

“Cố chấp cái gì?”

Cô nghĩ: “Cố chấp, rối rắm và để tâm về sự lưỡng lự không quyết đoán của bọn họ.”

Phù Lam như vậy, Chu Diệc Hành trước kia cũng như vậy.

Bọn họ luôn lưỡng lự không quyết đoán, cô thì luôn để tâm đ ến điều đó một cách vô thức.

Nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ cô không cần phải quan tâm nhiều như thế. Thật ra không nghĩ đến không khó, muốn buông bỏ cũng không khó.

Chu Thuật Lẫm nhìn sự thay đổi trên gương mặt cô, nói: “Cố chấp là chuyện bình thường.”

Thẩm Di nhìn anh.

Cô đột nhiên phát hiện ra, từ sau khi kết hôn với anh rồi chuyển đến Lộc Viên sinh sống, cô dường như đã thoát khỏi trạng thái đó, trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Không có nhiều chuyện phải lưỡng lự không quyết đoán cần cô quan tâm.

Cô chợt nghĩ đến câu “chắc chắn thắng” mà anh đã nhắc đến khi đưa ra sự lựa chọn với cô.

—— Chắc chắn thắng cái gì?

Đầu ngón tay ôm lấy bó hoa hơi siết chặt.

….

Buổi tối, Thẩm Di sắp xếp lại đống sách vừa mua, đưa mấy cuốn đã chọn riêng cho Chu Thuật Lẫm.

Nhận của anh quá nhiều thứ, nếu như không thỉnh thoảng trả lại sẽ khiến cô thấy không thoải mái.

Cô cắm hoa vào chiếc bình bên cạnh rồi lại chờ đợi nhận ý kiến của anh.

Anh thích những màu sắc đơn giản, hôm nay anh cũng mặc một chiếc áo sơ mi tối màu.

Nhìn từ xa thì không có gì, chỉ khi nhìn gần mới nhận ra những hoa văn chìm trên đó. Cô vô thức nhìn chăm chú, cố gắng nhìn rõ toàn bộ hoa văn chìm đó.

Chờ đến khi cô phản ứng lại, không biết anh đã dùng ánh mắt đầy ẩn ý này nhìn cô bao lâu.

Đợi cô phát hiện ra, anh mới hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Thẩm Di nhẹ nhàng mím môi, lui về phía sau: “Không…”

Cô chợt nghĩ tới một vấn đề, thật lòng hỏi: “Hình như anh thường xuyên đi tập gym đúng không?”

Bằng không sao lại có thân hình đẹp như vậy.

Nhớ tới xúc cảm khi chạm vào trước đây, cô không khỏi nghĩ đến chuyện này.

Chu Thuật Lẫm không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt nhìn cô càng trở nên sâu thẳm, quả nhiên.

Lại có thêm một bằng chứng về việc cô thèm muốn cơ thể của anh.

Chứng cứ đã vô cùng xác thực.

Anh từ chối ý kiến, chỉ hỏi: “Em có vẻ tò mò nhỉ?”

Thẩm Di quả thực có chút tò mò, làm thế nào để rèn luyện được dáng người như vậy. Cô bèn gật đầu.

Nếu như có thể, cô cũng muốn tham gia.

Chu Thuật Lẫm nhướng mày. Câu trả lời này hoàn toàn nằm trong dự kiến, chỉ là không ngờ cô sẽ thẳng thắn thành thật như thế.

“Vậy em có muốn thử không?” Ý của anh không quá rõ ràng, như thể đang muốn thử xem sự thẳng thắn thành thật của cô đến mức độ nào.

Thẩm Di không ngờ anh lại nhiệt tình như vậy, hai mắt sáng lên: “Anh hướng dẫn tôi à?”

Nếu chỉ dựa vào một mình cô thì có thể cô sẽ hơi bối rối, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Chu Thuật Lẫm liếc nhìn cô, đưa ra sự lựa chọn một cách đầy quân tử:

“Em muốn tôi hướng dẫn, hay là tự làm?”

Thẩm Di không chút do dự nói: “Anh hướng dẫn.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full