Đọc truyện Full

Chương 47: Xin lỗi, anh cần giúp tắm rửa

Nhận được thông tin chưa được đầy đủ, trên đường tới đây, Phù Lam cứ tưởng người bị kính đâm là Thẩm Di, cũng không biết vết thương cụ thể nghiêm trọng đến mức nào.

Lúc bọn họ vội vàng đến nơi, những thứ dùng để xử lý vết thương vẫn chưa được dẹp gọn, nhìn qua toàn máu là máu. Chân của bà như nhũn ra, trước mắt tối sầm: “Thẩm Di!?”

Thẩm Di vừa note xong mấy ghi chú, Chu Thuật Lẫm muốn xem nên cô đưa cho anh xem. Nghe thấy tiếng động, cô bất ngờ quay lại tìm nguồn gốc phát ra âm thanh, bỗng nhiên bị ôm chặt vào lòng.

Bàn tay người nọ siết chặt đến mức có thể đã để lại dấu vết trên da thịt dù cách lớp quần áo.

“Con bị thương ở đâu?” Phù Lam thở hổn hển hỏi. Bà liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, nhưng chỉ nhìn thấy vết thuốc trên cánh tay cô.

Vết thuốc đó đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng nõn mỏng manh.

Thẩm Di vẫn chưa được tự nhiên với bà lắm, chỉ lắc đầu nói: “Con không sao, anh ấy giúp con chặn lại rồi.”

Vừa rồi thần kinh quá căng thẳng, bây giờ thấy không có việc gì, Phù Lam lập tức thả lỏng cả người, ôm cô vào lòng rồi nói: “Con làm mẹ sợ chết khiếp, sợ chết khiếp! Bọn họ không nói rõ, mẹ cũng không dám nghe kỹ tình huống bên đây…”

Lần này bà thật sự sợ hãi.

Thẩm Di để mặc bà ôm vào lòng, không hề vùng vẫy. Thẩm Hồi đi phía sau bà một bước, liếc nhìn bọn họ rồi gật đầu với Chu Thuật Lẫm, hỏi: “Sao kính lại đột nhiên bị vỡ ạ?”

Chu Thuật Lẫm nói: “Vẫn đang điều tra.”

Thẩm Hồi khẽ gật đầu, mím môi giây lát rồi nói với anh: “Cảm ơn anh.”

Chu Thuật Lẫm nhướng mi liếc nhìn cậu, không nhận lời cảm ơn này: “Không cần nói câu này.”

Anh là vì Thẩm Di mới bị thương thành như vậy, Thẩm Hồi đang thay cô cảm ơn anh. Nhưng anh là chồng cô, không cần lời cảm ơn này.

Thẩm Hồi khẽ cau mày, không nói gì nữa.

Phù Lam nắm chặt tay Thẩm Di không dám buông ra, bàn tay bà hãy còn run rẩy.

Thẩm Di thấy vậy cũng không đành lòng, giữ chặt lấy tay bà an ủi.

Đôi mắt của Phù Lam càng đỏ hơn: “Di Di, con đừng giận mẹ nữa được không? Mẹ biết trước đây đều là lỗi của mẹ, đến tận bây giờ mẹ vẫn đang suy ngẫm về lời con nói.” Bà nắm chặt tay Thẩm Di, nghẹn ngào nói không nên lời: “Mẹ xin lỗi con gái yêu của mẹ. Mẹ thật sự không cố ý, sau này mẹ sẽ thay đổi.”

Bà không nỡ buông tay ra, cũng không thể buông tay, sực nhớ đến một chuyện bèn nói cho cô biết: “Thẩm Hàm Cảnh đã ra khỏi nhà rồi. Bố con đã bảo con bé chuyển ra ngoài…”

“Nhưng nếu như,” Thẩm Di ngắt lời bà, “Nếu như không có những bằng chứng của Chu Thuật Lẫm, bố mẹ cũng sẽ không bảo cô ta dọn đi. Mẹ chắc hẳn cũng không nỡ để cô ta đi.”

Cô nhìn thấu lại nói thẳng.

Phù Lam cắn môi, không thể phủ nhận: “Mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng con bé sẽ làm những chuyện này.”

“Mẹ tìm hết lý do này đến lý do khác để bào chữa cho cô ta, bằng một tấm lòng của người mẹ.” Thẩm Di bình tĩnh nói.

Ngay cả cô cũng phải thấy ghen tị, đó là một sự ưu tiên tuyệt đối.

Bà yêu thương và tin tưởng cô ta vô điều kiện, dù cho có chuyện gì xảy ra thì trong lòng bà cũng luôn dành một góc đặc biệt cho cô ta.

Tấm lưng Phù Lam dần dần cứng lại.

Giữa yêu hay không yêu, hoặc là yêu bao nhiêu thì cũng không thể quá khắt khe được. Ngay từ đầu trái tim đã không ở chính giữa, lòng người vốn luôn có sự thiên vị. Không thể đổ lỗi cho bất cứ điều gì, cũng chẳng thể cưỡng cầu được chi.

Thẩm Di hơi mím môi: “Hôm đó quả thật con có hơi xúc động. Tuy nhiên, bình tĩnh mà nói thì đúng là con không có duyên ruột rà thân thích.”

Có lẽ cô còn không xứng đáng tồn tại trên cuộc đời này.

Đây là một ngõ cụt, cô thực sự cũng không làm gì được. Chỉ là sau khi bộc lộ sự thất vọng, cô cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, ít nhất là không chỉ một mình cô cảm thấy thất vọng mà đối phương hoàn toàn không biết gì nữa.

Còn lại, cô sẽ không nói cho họ biết những dự định khác của mình.

Cô có chút mệt mỏi cụp mắt xuống, không muốn nói về chuyện này nữa.

Chu Thuật Lẫm đứng dậy, dùng tay trái nắm lấy tay cô, nói với Phù Lam: “Hôm nay cô ấy cũng sợ hãi, vất vả cả đêm rồi, con xin phép đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước.”

Thoạt nhìn cô không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nữa, thế nên anh đã mạnh mẽ ngắt lời và kết thúc giúp cô.

Phù Lam đành phải kiềm chế cảm xúc, nhưng vẫn không cam lòng: “Di Di, con đang khoét sâu vào trái tim mẹ đúng không? Là lỗi của mẹ, năm đó đáng ra mẹ không nên nhận nuôi ai cả.”

Nếu không có sự khởi đầu đó thì cũng sẽ không có tình cảm, cũng sẽ không có nhiều rắc rối như bây giờ.

Thẩm Di khựng lại giây lát rồi khẽ nói: “Đúng vậy. Rõ ràng là nợ con, tại sao bố mẹ lại tìm một cô gái khác để bù đắp cho cô ấy?”

Có ai từng nghĩ đến việc làm như vậy sẽ rất bất công với cô không? Cô bị mất tích, thế nên bọn họ đã dành cho Thẩm Hàm Cảnh những gì bọn họ nợ cô?

Tại sao chứ?

Cô nhướng mày, nói: “Lúc con sống một mình trong trại trẻ mồ côi, cô ta đã thay con nhận tất cả sự yêu thương và chiều chuộng của mọi người trong gia đình. Lúc nhỏ con không hề phàn nàn hay oán hận, nhưng con đã nghĩ, liệu mình có nên khó chịu một chút không?”

Hoặc là lên tiếng đòi lại sự công bằng cho những gì vốn thuộc về cô.

“Con quay về quá muộn, những thứ vốn thuộc về con đã đổi chủ từ lâu rồi.”

Nói xong, cô cùng Chu Thuật Lẫm rời khỏi đó. Lúc đi ngang qua Phù Lam, cô nghiêng đầu nói nhỏ vào tai bà: “Cũng bao gồm cả mẹ.”

Phù Lam sững sờ tại chỗ như bị sét đánh, mãi lâu sau vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Hồi gọi một tiếng: “Chị.”

Thẩm Di quay đầu nhìn cậu.

“Mong chị đừng phớt lờ em.” Cậu khẽ siết chặt nắm đấm.

Thẩm Di nhoẻn miệng cười, khẽ gật đầu.

Không phải cô cố ý phớt lờ, chỉ là trước nay cô không thân thiết với người nào cả, cũng hiếm khi chủ động liên lạc với ai đó, trừ phi có liên quan.

Cô có lý do riêng cho mối quan hệ thờ ơ này. Tính cách của cô khá thụ động, nếu người khác không chủ động thì cô cũng sẽ không chủ động. Nhưng nếu người khác đã chủ động với cô, cô sẽ đáp lại.

Những gì Chu Thuật Lẫm nói chỉ là sự ngẫu nhiên, bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã dọn đến sống cùng nhau, điều này đã trực tiếp đặt điều kiện tiên quyết để bọn họ có thể dễ dàng thân thiết.

Chu Thuật Lẫm cũng nhìn thoáng qua Thẩm Hồi, sau đó dẫn cô rời đi.

Thẩm Di cúi đầu nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay cô. Dù chỉ còn một cánh tay có thể cử động nhưng anh vẫn nhất quyết nắm lấy tay cô, thoạt nhìn có hơi đáng thương.

Sự xuất hiện của Phù Lam tối nay khiến cô rất kinh ngạc, nỗi lo lắng của bà ấy cũng không phải là giả tạo.

Đi được một lúc, cô nhìn chằm chằm vào ngón chân mình rồi đột nhiên hỏi anh: “Anh nói xem, nếu biết sớm hơn, liệu tôi có nên… không quay về không?”

Cô gái ngây thơ bắt đầu tự hỏi liệu đó có phải là lỗi của mình hay không.

Sau khi cô quay về, dường như cô chẳng mang lại cho họ được bất cứ điều gì. Đến bây giờ khi cô muốn đi, Thẩm Hàm Cảnh cũng bị đuổi ra khỏi nhà, ầm ĩ không vui.

Nếu cô không quay lại, liệu gia đình bốn người họ có tiếp tục sống như trước, liệu có vui vẻ hơn bây giờ?

Chu Thuật Lẫm dừng bước, nghiêm túc nhìn cô: “Tại sao? Em không quay lại thì bọn họ vẫn sống tốt, nhưng còn em thì sao?”

Từ nhỏ em đã ở trong trại trẻ mồ côi, chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình, cũng chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của bố mẹ. Em thành toàn cho bọn họ rồi, vậy còn em thì sao? Cuộc sống của em đâu có đáng phải cô độc như thế.

Giả định của cô chỉ tính đến việc họ được hạnh phúc mà không tính đến bản thân cô. Nếu cả đời phải sống trong sự lãnh cảm cô độc, vậy thì con người đến với cuộc đời này để làm gì?

Thẩm Di lúng túng. Hình như anh nói….cũng đúng.

Rõ ràng vừa rồi cô không muốn khóc, nhưng chẳng biết tại sao lời nói của anh lại khiến chóp mũi cô chua xót.

Cô kiễng mũi chân ôm anh, tựa vào đầu vai anh. Ở nơi anh không nhìn thấy, một giọt nước mắt đã rơi vào áo anh rồi biến mất không dấu vết.

“Thẩm Di, đó là nhà của em, không có gì là em không nên về.” Chu Thuật Lẫm đưa tay xoa đầu cô, “Em có thể quay về và trưởng thành một cách trọn vẹn là đã tốt rồi.”

Giọng nói của anh trầm thấp nhẹ nhàng, giống như một chiếc lông vũ rơi xuống mặt hồ, nhưng lại bình tĩnh và mạnh mẽ gạt bỏ những nghi ngờ của cô về bản thân.

Thẩm Di sửng sốt.

Theo cách nói của anh thì mọi thứ dường như không còn quá quan trọng nữa.

Cô có thể trưởng thành một cách trọn vẹn mới là chuyện quan trọng nhất.

Sự dịu dàng này dường như đã rơi vào quá trình trưởng thành của cô. Hốc mắt cô cay xè, nhưng vẫn cong khóe môi, gật đầu: “Ừm.”

Trái tim chợt nhẹ nhõm đi phần nào.

Tài xế cũng vừa tới nơi, cho xe đến đây.

Trên đường về nhà, Thẩm Di bỗng nhiên vỗ trán một cái.

Chu Thuật Lẫm rũ mắt nhìn qua.

Cô ảo não nói: “Tôi quên mất một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Thẩm Di cầm di động tìm kiếm, khẩn cấp tìm cách giải quyết tình huống này: “Tôi quên gọi hộ lý!”

Chỉ dựa vào một mình cô thì làm sao chăm sóc anh được!? Cùng lắm cô chỉ có thể hỗ trợ lấy đồ gì đó, còn nhiều chuyện khác phải dựa cả vào hộ lý.

Cô lại không thể mặc kệ anh, anh vì cô mà bị thương, cô phải chịu trách nhiệm.

Chu Thuật Lẫm khẽ nheo mắt. Cốt cách và tướng mạo của người đàn ông đầy vẻ tao nhã, ngay cả động tác như vậy cũng để lộ ra khí chất phong lưu của anh. Anh cong hai ngón tay gõ vào vị trí giữa bọn họ. Sau khi thu hút sự chú ý của cô, anh nói: “Thật ngại quá, họ Chu anh mắc bệnh sạch sẽ.”

Thẩm Di khó hiểu nhíu mày: “…?” Suy nghĩ giây lát, cô lại gật đầu nói, “Tôi biết mà.”

Cho nên mới phải tìm người tới hỗ trợ, nhất là việc tắm rửa. Không tắm rửa anh chắc chắn không chịu nổi.

Cô tiếp tục bấm điện thoại. Nói thì biết, nhưng đâu có biết làm gì?

Chu Thuật Lẫm lơ đễnh nói: “Vậy em còn tìm ai nữa?”

Thẩm Di: “Hả?”

“Anh không chịu được việc người khác chạm vào mình.” Anh khẽ nhíu mày, bày ra tư thái cao ngạo cực kỳ xoi mói.

Thẩm Di: “…’

Mức độ sạch sẽ của anh còn cao hơn cô nghĩ. Vốn tưởng anh chỉ là chịu không được việc ở dơ, không ngờ anh còn chịu không được việc người khác chạm vào mình.

Ngay cả hộ lý cũng không được.

Trong lúc khó xử, cô chân thành hỏi: “Vậy anh tự làm được không?”

Chu Thuật Lẫm nhướng mày, cười khẽ. Chẳng lẽ cô không nghĩ đến việc anh cần sự giúp đỡ của cô?

Sau khi một số sự thật sự phơi bày, điều tồi tệ nhất là dường như anh đã mất đi niềm tin tuyệt đối của cô.

Cô đã không còn dễ lừa gạt như trước nữa.

Trong chuyện nam nữ, một bên lui một bước thì bên kia phải tiến một bước. Nhưng bây giờ anh đang bị đuối lý vì lỗi lầm của mình, bèn nói: “Thỉnh thoảng em giúp anh một tay nhé, hửm?”

Cách nói chuyện của anh đã được coi là uyển chuyển lịch sự. Thực ra nghĩ kỹ cũng biết, để anh tự làm chắc chắn sẽ không tiện.

Nếu đã không muốn người khác làm thì cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Thẩm Di tắt điện thoại di động.

Chu Thuật Lẫm cúi đầu nhìn cô, tán gẫu với cô: “Phải chăng bây giờ ở trong mắt em, anh đã không còn là một người tốt?”

Anh còn nhớ rõ lúc trước cô kiên định ủng hộ anh. Anh đã từng có một hình ảnh của sự chính trực tuyệt đối.

Cơn giận của Thẩm Di vẫn chưa nguôi, ảnh hưởng của chuyện kia vẫn chưa kết thúc. Cô hờ hững nói: “Ít nhất là bây giờ không phải.”

Một tiếng cười bật ra từ đầu mũi, Chu Thuật Lẫm thì thầm: “Thẩm Di, thật ra anh đã nói với em rồi.”

Thẩm Di quay sang nhìn anh.

“Anh không phải là người tốt.”

Cô đanh mặt lại, còn tưởng anh khiêm tốn, nào ngờ anh lại thành thật. Nhưng cô chỉ quan tâm đ ến một chuyện, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Chẳng lẽ những gì tôi biết về anh đều là dối trá?”

Chu Thuật Lẫm trong mắt cô vừa ưu tú phong độ, vừa ôn hòa điềm tĩnh. Cô đã nhìn thấy nhiều khía cạnh của anh, nhưng phải chăng những gì cô biết chỉ là những thứ anh muốn cho cô biết?

Lòng cô đầy lo sợ, cũng không dám xác nhận.

“Không đâu.” Chu Thuật Lẫm nhíu mày, giọng đều đều nói, “Những gì em nhìn thấy có thể không toàn diện, nhưng sẽ không phải là giả.”

Vừa rồi trên người anh dính không ít máu, anh ngại bẩn nên tạm thời không chạm vào cô. Giữa bọn họ vẫn duy trì khoảng cách nhất định, hiếm khi không có tiếp xúc cơ thể.

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của anh, Thẩm Di nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Chỉ cần dáng vẻ cô thích không phải giả tạo là được.

“Sao đột nhiên anh lại về, là vì chuyện này sao?”

“Ừm.”

Thẩm Di nghiêng người về phía anh, nhìn hàng mi của anh ở khoảng cách gần: “Anh thật sự rất bình tĩnh đấy, Chu Thuật Lẫm.”

Từ lúc anh ngồi trên xe mở miệng giải thích, cô thấy anh không hề hoảng loạn chút nào, tuần tự tiến hành từng bước một.

Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch môi.

Bình tĩnh sao?

Sau khi biết được cô đã biết sự thật thì anh cũng rất hoảng hốt. Anh về nước sớm hơn dự định hai ngày, tối hôm qua bận rộn suốt đêm nên chỉ ngủ được hai tiếng, thực ra cũng không hề bình tĩnh như vậy.

Chu Thuật Lẫm giơ tay chạm vào mặt cô, không nói nhiều.

Cơn giận của Thẩm Di thật ra đã dịu đi đôi chút, tuy rằng vẫn còn tức giận nhưng không đến mức chìm vào sương mù không nhìn thấy ánh sáng như ngày hôm qua.

Tính ra thì sự an ủi của anh cũng có tác dụng.

Anh có hơi khác với cô. Sự xuất hiện vừa rồi của Phù Lam cũng đang nhắc nhở cô về phần khác biệt này.

Anh không giống với những người khác —— ở những người khác, cô cần phải tìm dấu vết được yêu thương trong từng chi tiết, nhưng ở bên anh thì không cần.

Câu trả lời cô nhận được từ anh tối nay khiến cô có hơi bất ngờ.

Thích.

Muốn kết hôn.

Thẩm Di khẽ chớp mắt, giống như đang mở một cánh cửa lớn cho cô vậy.

……

Anh Chu quả nhiên thích sạch sẽ, chịu đựng bụi bẩn trên người suốt mấy tiếng đồng hồ, việc đầu tiên anh làm khi về đến nhà là đi thẳng vào phòng tắm.

Thẩm Di phồng má lên, cô không có kinh nghiệm chăm sóc người bị thương nên chắc chắn sẽ không chuyên nghiệp bằng hộ lý được. Nhưng đáng tiếc là anh không cần người chuyên nghiệp.

Do dự giây lát, cô đi lấy quần áo cho anh.

Áo ngủ, quần ngủ, còn một món nữa.

Cánh môi đỏ tươi càng mím chặt, cô cảm thấy quan hệ của bọn họ đã đạt đến một tầm cao mới. Đôi khi là sinh tử giao thoa, đôi khi là…

Cô mở ngăn kéo, không thèm nhìn kỹ đã lấy một món trên cùng ra rồi nhanh chóng đóng lại.

Chu Thuật Lẫm đang rửa tay ở bên trong, cửa vẫn chưa đóng chặt, cô bèn đưa áo quần vào trong.

Sau khi nhìn thoáng qua anh, cô đi ra ngoài.

Chu Thuật Lẫm ngước mắt lên, nhìn cô vội vã rời đi qua gương với vẻ hứng thú, cũng không nói gì.

Có một số việc làm bằng một tay có hơi bất tiện, nhưng làm chậm lại một chút thì không thành vấn đề.

Anh đi tới đóng cửa lại.

Thật ra Thẩm Di cũng không đi xa lắm, chỉ ở ngay bên ngoài phòng tắm. Tuy rằng cô hy vọng anh tự lực cánh sinh, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ mặc anh ở bên trong một mình.

Điều cô không ngờ tới là từ đầu đến cuối anh hề không gọi cô, điều này khiến cô rất kinh ngạc.

Xem ra, tuy rằng hình tượng của anh có phần khác trước kia, nhưng phong độ quân tử ít nhiều gì vẫn không phải là giả.

Nghe tiếng nước bên trong, Thẩm Di thầm cảm thấy xấu hổ vì mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Cô lấy di động ra chuẩn bị vừa chơi vừa chờ anh.

Vừa mở Weibo ra, điện thoại đã bị kẹt cứng, vô số tin nhắn tràn về máy. Còn chưa kịp nhìn rõ tình hình, tiếng nước bên trong đã im bặt.

Cô nghe thấy giọng anh gọi: “Thẩm Di?”

Thẩm Di bèn ngước mắt lên, đáp một tiếng: “Sao vậy?”

“Anh cần giúp đỡ.”

“…..”

Vẫn còn quá sớm để kết luận. Thiếu chút nữa lại bị anh lừa, coi anh là quân tử.

Hô hấp của cô như khựng lại, nhưng vẫn đặt di động sang một bên, đưa tay mở cửa phòng tắm ra.

Chưa bao giờ cô thấy cánh cửa này khó bước qua đến vậy.

Cô thậm chí còn không dám nhìn lung tung, bởi vì lo mình sẽ nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy, cúi đầu hỏi: “Anh muốn tôi giúp chuyện gì?”

Chu Thuật Lẫm nhàn nhã nhìn dáng vẻ đầy bất an của cô. Rõ ràng cô vẫn đang cách anh rất xa nhưng lại không dám tiến thêm một bước, sợ nhìn phải cơ thể anh nên cũng không dám ngước mắt lên.

Anh khẽ hé môi, nói: “Lại đây.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full