Edit & beta: Rya
Hũ rượu chôn dưới gốc cây hoa gỗ lim là loại tự cất có nồng độ, được ủ từ ngũ cốc trong ruộng thí nghiệm của sư huynh.
Hai người vốn định mang về nhà uống rượu, nhưng khi sắp tốt nghiệp, bọn họ một người là nghiên cứu sinh, một người học tiến sĩ, lần nữa rơi vào tay giáo sư.
“Sư muội, rượu này anh cảm thấy không nên uống.” Vẻ mặt Giang Tập phiền muộn. Nghĩ đến sau này sẽ bị giáo sư chỉnh cho thảm hại, loại rượu này cảm thấy vừa cay miệng vừa cay tâm.
Nghĩ đến “tham vọng” thay đổi nghề nghiệp của mình, Triệu Ly Nông không khỏi thở dài: “Để dành sau tốt nghiệp nữa thì uống.”
Hai người nhìn nhau, cuối cùng quyết định chôn rượu dưới gốc cây hoa gỗ lim kia, đào thật sâu, vừa đủ nửa mét.
Ngày niêm phong hũ rượu cũng được viết lên trên mặt hũ rượu bị niêm phong kín, còn viết tên của bọn họ trên đó, đợi đợi hai người tốt nghiệp thành công, sẽ cùng đến Khâu Thành để mở nó.
Thật không may, Triệu Ly Nông đã không tốt nghiệp suôn sẻ.
Cô còn nhớ, vào ngày hoãn tốt nghiệp, sư huynh đặc biệt gọi điện đến, đắc ý cười vang mấy lần, nói mình đã thuận lợi tốt nghiệp, có thể đợi thêm một năm nữa mới đến Khâu Thành uống rượu với cô.
… Bây giờ, không có cơ hội nào cả.
“Tiểu Triệu.” Hà Nguyệt Sinh giơ tay đụng phải Triệu Ly Nông đang xuất thần: “Cậu cho rằng thứ khống chế những cây tuyết tùng kia là thứ gì?”
Triệu Ly Nông giật mình tỉnh lại, cô đem ký ức giấu kỹ, vô thức ngón cái tay trái bóp lấy ngón trỏ của mình, nhưng lại vội buông ra.
“Nếu như có thể khống chế cây tuyết tùng, nó có lẽ có liên quan đến họ Bách.” Triệu Ly Nông chậm rãi nói: “Nó có thể là một thực vật thuộc họ bách dị biến, hoặc nó có thể là một động vật dưới lòng đất dị biến, tạm thời vẫn chưa rõ ràng.”
Bất kể là động vật dị biến hay là thực vật dị biến, phương hướng dị biến đều không cố định.
Theo quan điểm của Triệu Ly Nông, thế giới này đang ở trong thời đại tiến hóa hỗn loạn, chỉ có con người là bị bỏ lại phía sau. Con người ở đây dường như bị thế giới vứt bỏ, chỉ có thể dựa vào chính mình để gian nan cầu sinh tồn trong các khe hở.
Diệp Trường Minh ném cái xẻng công binh lên, hai tay chống xuống đất, hơi dùng sức nhảy lên, liếc nhìn Triệu Ly Nông nói: “Chỉ là một cái cây bình thường.”
Anh cởi bỏ chiếc găng tay bảo hộ đang đeo, lộ ra một đôi tay thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay dính đầy bùn đất màu vàng đen.
Diệp Trường Minh cúi đầu, vỗ vỗ bụi đất trên đầu ngón tay, trên mu bàn tay có chút gân xanh, anh tiếp nhận lại đường đao từ Đỗ Bán Mai bên cạnh, sau đó nhìn về phía mấy người Triệu Ly Nông đang đứng xung quanh, những người khác vẫn ổn, nhưng Ngụy Lệ đã nhiều lần đánh ngáp.
Anh thu hồi ánh mắt: “Trời sắp sáng rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi.”
Mấy đội viên trong hố cũng bò ra ngoài.
“Đội trưởng, có cần lấp cái hố này lại không?” Côn Nhạc hỏi.
Bọn họ cố ý tránh đào rễ cây, mặc dù vẫn có một ít rễ cây bị gãy, nhưng cái cây vẫn đứng ở chỗ này, không có khuynh hướng dị biến.
Dị sát đội mặc dù ra ngoài đối phó với thực vật dị biến, nhưng bọn họ cũng không phải bi3n thái, vừa nhìn thấy thực vật sẽ hủy diệt, có đôi khi cũng sẽ bị vẻ đẹp của thực vật hoa cỏ bình thường bên ngoài căn cứ làm cho mê mẩn.
Diệp Trường Minh nghe vậy thì nhìn Triệu Ly Nông: “Cô có muốn lấp lại không?”
“ … Không có gì, có thể lấp lại.” Triệu Ly Nông nỗ lực không dừng lại nhiều vào cây hoa gỗ lim này, sợ bản thân lại rơi vào hồi ức.
Hàng cây tuyết tùng ở hai bên đường quanh co trong làng đều khô héo, những cây tuyết tùng hai bên đường ở đoạn giữa đã bị đào lên.
Đoàn người muốn trở về nơi đóng quân nghỉ ngơi, nhưng cũng không lập tức rời đi.
Đổng Hưng tạm thời lắp đặt camera giám sát trên những cây tuyết tùng khô héo chưa bị đổ rạp hai bên đường, đề phòng sau khi họ rời đi sẽ xảy ra chuyện gì ở đây.
Đoàn xe dừng lại, mãi cho đến tận khi một đường thiết lập xong camera giám sát dọc đường, mới trở về tới trại đóng quân.
…
Khi bọn họ về đến doanh trại, trời đã sáng hẳn.
Một vài người vào lều trại để nghỉ ngơi, một nửa đội viên đội số 0 thì trực tiếp nằm xuống ngủ.
Triệu Ly Nông nghiêng đầu nhìn tấm bạt lều nơi đóng quân, thật lâu vẫn không nhắm mắt, tâm trạng khó có thể bình tĩnh lại.
Cô vừa hy vọng có thể tìm được hũ rượu dưới cây hoa gỗ lim, để có thể chứng minh bản thân có liên quan với thế giới này. Đồng thời cũng không muốn nhìn thấy hũ rượu kia, nếu là thế giới song song, người thân, bạn bè, giáo sư của cô ở thế giới ban đầu có lẽ vẫn còn sống khỏe mạnh, sống trong hoàn cảnh sóng êm gió lặng, chưa chắc không phải không hạnh phúc.
Triệu Ly Nông không muốn nghĩ về nó nữa, vì vậy cô đành nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi, nhưng hai hàng cây tuyết tùng khô héo liên tục xuất hiện trong đầu cô.
Cuối cùng, cô trước sau vẫn không ngủ được, chỉ có thể ngồi dậy, thả nhẹ bước chân rồi đi ra ngoài.
Hà Nguyệt Sinh đang nằm ở phía đối diện của lối đi, nghe thấy âm thanh rất nhỏ thì mở mắt ra, nhìn Triệu Ly Nông rời đi, lại yên tĩnh nhắm hai mắt lại.
Triệu Ly Nông vén rèm lên, hơi nước từ dòng suối bên ngoài trộn lẫn với mùi cỏ xanh ùa vào mặt, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng chim hót từ xa.
Bên ngoài lều trại có hai đội viên đi tuần tra, Diệp Trường Minh ngồi bó gối ngủ gật bên tảng đá trước mặt, đường đao dựa vào cánh tay phải của anh.
Triệu Ly Nông còn chưa đến gần, anh đã quay đầu nhìn lại, ánh mắt tỉnh táo mà sắc bén, sau khi nhìn thấy là cô, sự sắc bén dần dần giảm đi.
“Không nghỉ ngơi sao?”
“Buổi chiều có thể đi đến tháp tín hiệu xem không?” Triệu Ly Nông không quen nhìn xuống người khác, liền tìm chỗ ngồi gần đó ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người cách chừng ba bốn mét, tầm mắt cô rơi vào dòng suối chảy róc rách trước mặt. “Nhưng mà, có lẽ đã quá muộn”
Nếu như là cùng một thứ, bọn họ sớm đã làm kinh động đến đối phương.
Bên ngoài lều trại một mảnh im lặng, ngay tại lúc Triệu Ly Nông vốn tưởng rằng đối phương sẽ không tiếp lời, Diệp Trường Minh đột nhiên nói: “Cô nói có thể cùng với họ bách có quan hệ, núi Thạch Hoàng từng có một loại cây tuyết tùng dị biến cấp A, năm ngoái đã biến mất.”
“Cái gì?” Triệu Ly Nông sửng sốt.