Đọc truyện Full

Chương 101: Bóng ma tâm lý

Edit & beta: Rya

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Lệ, Nghiêm Tĩnh Thủy và Đồng Đồng lần lượt trước sau đến trước cửa phòng ngủ của Triệu Ly Nông, muốn đi qua xem cô.

“Học muội, em tỉnh chưa?” Ngụy Lệ là người tới trước, gõ cửa hai lần, cũng không có ai đáp lại, liền ngồi xổm ở cửa, kết quả chờ được Đồng Đồng và Nghiêm Tĩnh Thủy đến.

Ba người ngồi xổm bên ngoài chờ cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nghe thấy bên trong có động tĩnh, Ngụy Lệ không nhịn được gõ cửa.

Không đợi Ngụy Lệ gõ lại, Triệu Ly Nông rốt cuộc mở cửa nói: “Vào đi.”

Cô đã thay quần áo, tuy rằng biểu hiện bình tĩnh, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

Bất quá chỉ mới một đêm không gặp, cả người như gầy đi trông thấy.

Ngụy Lệ lần đầu tiên nhìn thấy cô liền giật mình: “Học muội, em…”

“Em không sao.” Triệu Ly Nông nhìn ba người vẻ mặt lo lắng, cười nói: “Vết thương sẽ cần một thời gian nữa mới có thể lành lại, không thể hồi phục nhanh như vậy, nhưng phần giảng giải chi tiết cần phải hoàn thành càng sớm càng tốt, cho nên cần phiền mọi người tiếp tục đến nông trường. “

Phần giảng giải chi tiết của cô không chỉ có chữ viết, mà còn có một số hình ảnh rõ ràng và video đã được mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy xử lý.

“Tay em đau, tổn thương dây thần kinh, chờ lành hẳn rồi làm tiếp.” Ngụy Lệ cảm thấy Triệu Ly Nông cần tĩnh dưỡng.

Triệu Ly Nông ngồi vào bàn, mở tài liệu trong quang não ra, cầm bút ghi lại mục tiêu nội dung cần phân tích hôm nay, viết xong liền nhìn bọn họ: “Không có nhiều thời gian đâu. Chờ khi trở về Căn cứ trung ương, em nhất định không rảnh rỗi.”

Hơn nữa… sinh viên ở Căn cứ nông học số chín cũng không thể bị hao tổn thêm nữa, bọn họ càng dành nhiều thời gian học tập, càng có nhiều cơ hội tránh khỏi thương vong do thực vật biến dị gây ra.

“Được.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn Triệu Ly Nông, xác nhận cô thật sự có thể dùng tay trái, đột nhiên đồng ý.

“Nghiêm Tĩnh Thủy!” Ngụy Lệ vẫn hy vọng cô ấy có thể phối hợp với mình cùng một trận tuyến.

“Chúng ta đi trước đi.” Nghiêm Tĩnh Thủy kéo Đồng Đồng cùng đi ra ngoại thành.

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Triệu Ly Nông và Ngụy Lệ.

Ngụy Lệ lập tức ngồi xuống: “Dù sao chị cũng không có việc gì, học muội cần gì cứ nói với chị đi.”

Triệu Ly Nông nhìn cô ấy: “Học tỷ, gà trong chuồng của chị thì sao?”

“Chuyển cho bạn học nuôi là được, chị không muốn nữa.” Ngụy Lệ xua tay: “Nghiên cứu viên sơ cấp thậm chí còn không thèm nhìn gà của chị nuôi.”

Cô ấy chỉ thích nuôi gà nên mới không xử lý chuồng gà, tối hôm qua đã chuyển cho bạn học nuôi ngỗng.

Ngụy Lệ không ngăn cản Triệu Ly Nông, chỉ nhìn cô một tay gõ chữ trên quang não.

Phải nói rằng Triệu Ly Nông cũng sử dụng một tay rất nhuần nhuyễn, như thể cô đã quen với nó, tay phải của cô từ đầu đến cuối không nhúc nhích qua.

Ngụy Lệ cúi đầu nhìn hai tay của chính mình một chút, thời điểm lúc trước gãy xương, cô ấy cũng không quen băng bó, luôn quên mất tay mình bị gãy, không nhịn được cứ theo bản năng mà làm.

Cô ấy gãi gãi mặt, thầm nghĩ: Quả nhiên, một người mạnh mẽ có khả năng tự chủ mạnh mẽ.

Ngụy Lệ không biết, Triệu Ly Nông vừa mới thay thế trạng thái của chính mình trở về quá khứ, những ngày tháng dưỡng thương đó đều ẩn giấu trong đầu, bình thường cô không chạm vào, hiện tại lại hiện lên hết cả.

Căn phòng rất yên tĩnh, Ngụy Lệ đang làm vật trang trí, Tiểu Lệ trong túi đã ngủ, cũng không có kêu lên.

Chỉ có bàn tay trái của Triệu Ly Nông thỉnh thoảng ngừng gõ, chuyển sang cầm bút, viết vào vở mới phát ra tiếng động.

“Ùm.”

Quang não hiện ra một vài bức ảnh và video, Triệu Ly Nông dừng lại xem, phát hiện là Hà Nguyệt Sinh gửi đến, chắc cậu đã ở đó được một quãng thời gian, trên người dính không ít bùn.

“Tôi vừa tìm thấy hai loại bệnh tương tự trong cùng một mẫu ruộng, có thể ghi lại và so sánh.” Hà Nguyệt Sinh nói: “Tôi đã gửi cho cậu hình ảnh và video so sánh ở đây.”

Ngay khi video phát, nó tập trung vào một cây bị bệnh.

“Cho nên sáng sớm cậu ấy không đến là vì đến nông trường.” Ngụy Lệ ngồi bên cạnh, nhìn thấy Hà Nguyệt Sinh trong video thì lẩm bẩm.

Sau khi xem xong, Triệu Ly Nông đã tải các hình ảnh và video, xử lý chúng và chèn chúng vào tài liệu của mình.

“Học tỷ, em hơi khát nước.” Triệu Ly Nông đang một tay đánh chữ đột nhiên dừng lại nói.

Ngụy Lệ đang ở bên cạnh lập tức đứng dậy: “Để chị đi rót nước!”

“Em muốn uống nước trái cây.”

“Nước trái cây?” Ngụy Lệ nhìn quanh một lượt cũng không thấy nước trái cây đâu, suy nghĩ một chút, nói: “Chị ra ngoài mua, em đợi chút.”

“Được.”

Thấy Ngụy Lệ rời đi, Triệu Ly Nông đứng dậy đóng cửa lại, lúc này tay trái cô dùng sức ấn mạnh vào cửa, hai đường gân nổi lên mu bàn tay gầy guộc hơi vặn vẹo, sắc mặt tái nhợt không thể tả, mồ hôi lạnh như mưa.

Đó không chỉ là cơn đau của vết thương xuyên thấu lòng bàn tay sau khi thuốc giảm đau hết tác dụng.

Những ký ức đáng lẽ đã bị mờ trong quá khứ hiện ra không thể kiểm soát, cơn đau khi một nửa lòng bàn tay bị máy cắt đứt, cơn đau buốt dây thần kinh do ngày đêm phục hồi trong nháy mắt vượt xa cơn đau thời điểm bị thương, truyền từ xương bàn tay về khuỷu tay, rồi đến đại não.

Triệu Ly Nông dán chặt trán sau cánh cửa, cuối cùng không thể kìm được r3n rỉ, tầm nhìn dần mơ hồ, nước mắt s1nh lý rơi xuống.

Sau khi Ngụy Lệ mua nước trái cây, bất tri bất giác phát hiện bản thân có thể bị đẩy đi, lập tức chạy về phòng ngủ của Triệu Ly Nông, nhưng giữa chừng thì dừng lại.

Học muội đẩy cô ấy đi, chắc là không muốn cô ấy biết.

Ngụy Lệ do dự một lúc, cuối cùng bước chân chậm lại, không vội quay về ngay.

Cô ấy đi lang thang một lúc, gọi điện cho Đan Trần, hỏi ông xem có phải thuốc giảm đau không có hiệu quả gì không.

“Không thể nào, đó là loại thuốc giảm đau tốt nhất mà cậu đã kê, nó có hiệu quả cao, nhưng không gây nghiện.” Đan Trần đút tay vào túi áo khoác trắng.

“Này…” Ngụy Lệ nghĩ một lúc, nhận ra rằng mình cũng không biết Triệu Ly Nông có đau hay không.

“Làm sao vậy, Tiểu Triệu uống thuốc giảm đau rồi mà vẫn còn đau? Đó chỉ là tiềm thức của đại não áp đặt, càng nghĩ đến vết thương sẽ càng đau.” Đan Trần kỳ quái nói: “Có lẽ ngày hôm qua Tiểu Triệu đã chịu đựng, không nên.”

“Cũng không phải, quên đi.” Ngụy Lệ cảm thấy rằng không thể hỏi được gì từ Đan Trần, vì vậy thẳng thắn cúp máy.

“Học tật xấu này ở đâu thế?” Đan Trần nhìn màn hình tối đen: “Như thế nào có tật xấu giống Diệp Trường Minh?”

Bên kia, Ngụy Lệ nghĩ một lúc rồi gọi lại cho anh họ, anh là đội trưởng Dị sát đội, có lẽ phải chịu nhiều chấn thương và có kinh nghiệm phong phú.

Tuy nhiên, Ngụy Lệ cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào với cuộc liên lạc lần này.

Diệp Trường Minh quá bận rộn, luôn luôn phải làm nhiệm vụ.

Nhưng lần này, sau vài giây, Diệp Trường Minh với ánh mắt lạnh lùng xuất hiện trên màn hình quang não: “Có chuyện gì?”

Ngụy Lệ đã quen với dáng vẻ của anh họ, không thèm để ý: “Anh họ, tay anh có từng bị cái gì đâm xuyên qua không?”

“Không có cảm giác.” Diệp Trường Minh khi bị thương nặng, cũng giống như vậy không có bao nhiêu phản ứng.

Ngụy Lệ đột nhiên nhớ tới, trong quân đội có lan truyền tin đồn, đại đa số là bởi vì Diệp Trường Minh trọng thương, mặt cũng không đổi sắc mà tiếp tục chém giết thực vật biến dị.

Cô ấy thở dài: “Quên đi, không đáng tin cậy.”

“Triệu Ly Nông làm sao?” Diệp Trường Minh ở đối diện màn hình đột nhiên hỏi.

Ngụy Lệ ngẩng đầu lên: “Tay phải của em ấy bị thương, còn đang viết một số bài giảng chi tiết, đột nhiên em ấy lại đẩy em ra.”

Diệp Trường Minh nhớ tới dáng vẻ vội vàng kết thúc liên lạc tối qua của Triệu Ly Nông, mặt không cảm xúc hỏi: “Căn cứ nông học số chín ngay cả thuốc giảm đau cũng không có?”

“Có, cậu nói đã có kê đơn thuốc giảm đau.” Ngụy Lệ mang theo một chai nước ép trái cây lớn, đăm chiêu: “Em luôn cảm thấy học muội đang rất đau.”

Một buổi tối không gặp, người cô thật giống như đã gầy đi rất nhiều, trên mặt không có chút huyết sắc, giống như mắc bệnh nặng.

“Nếu cô ấy đã đẩy em đi, cũng đừng vội tới đó.” Diệp Trường Minh nói xong liền cúp máy.

“Ồ.” Ngụy Lệ đứng trước tòa nhà trong nội quyển, quyết định lượn một vòng.

Triệu Ly Nông dựa lưng vào cửa, hốc mắt hơi đỏ, bộ quần áo sạch sẽ mới thay bị mồ hôi lạnh thấm ướt, sau khi hồi phục một chút, cô mới phát hiện trên quang não có thêm mấy tin nhắn.

—— Từ Diệp Trường Minh.

[Lúc trước ở Quế Sơn có phải bị thương ở bàn tay hay không? ]

Triệu Ly Nông đột nhiên giật mình.

Khi cô ra khỏi Quế Sơn, tay phải của cô đã bị trật khớp, Diệp Trường Minh đã sửa lại nó, nhưng những gì anh nói … Anh có phát hiện ra điều gì không?

Ngay khi Triệu Ly Nông nghi ngờ, Diệp Trường Minh đã gửi một tin nhắn khác.

[ Uống thuốc giảm đau, hẳn là sẽ không đau nữa, trừ phi có bóng ma tâm lý. ]

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full