Edit & beta: Rya
Căn biệt thự này không nhỏ, có ba tầng, có một tầng hầm rất lớn, khi Đổng Hưng tìm đến phòng giám sát thì mùi hôi thối nồng nặc, có một vệ sĩ riêng nhoài trên cửa sổ.
Trên mặt vệ sĩ riêng có hai vết móng vuốt dày cộp, toàn bộ khuôn mặt gần như bị hủy hoại, có vẻ như khi đi tới cửa sổ xem xét tình hình đã bị chuột dị biến làm bị thương. Vết thương trí mạng nằm trên cổ, vết móng vuốt vắt ngang, trực tiếp cắt đứt động mạch chủ.
Đổng Hưng buông tay, nhìn vết máu bắn tung tóe quanh cửa sổ, thở dài, quay người kiểm tra phòng giám sát.
Toàn bộ phòng giám sát dường như đã bị thứ gì đó tàn phá, rất nhiều thứ đã bị trầy xước và hư hỏng, anh ta chỉ có thể cố gắng tìm kiếm những thứ có thể còn sót lại trong đống đổ nát.
Âm thanh của Tả Hoa đột nhiên vang lên từ bộ đàm, đồng thời còn có xen lẫn một số tiếng hét chói tai và hỗn loạn theo sau.
“Bên đó tình huống thế nào?” Diệp Trường Minh buông camera quan sát hỏng hóc trong tay ra, từ lầu hai nhảy xuống, nghiêng mặt nhìn bộ đàm trên vai hỏi.
“Tìm thấy một người sống sót ở góc đông nam của tầng hầm.” Tả Hoa nói: “Tinh thần nhất định bị k1ch thích, trạng thái không tốt.”
Độ tuổi từ 40 trở xuống ở Căn cứ trung ương có rất nhiều, hầu như cả đời chưa từng ra ngoài, xác suất nhìn thấy thực vật dị biến cực thấp, đột nhiên bị tập kích dẫn đến k1ch thích cũng không có gì lạ.
Diệp Trường Minh đứng ở lầu một, quay người ngẩng đầu nhìn về phía biệt thự lớn kiên cố: “Đỗ Bán Mai đi xem một chút, để Điền Tề Tiếu đối chiếu thân phận.”
Anh đã đi một vòng, có sáu camera giám sát đều bị hư hao ở các mức độ khác nhau.
“Đổng Hưng, tình hình phòng giám sát thế nào?” Diệp Trường Minh hỏi vào kênh nội bộ trên bộ đàm.
“Hơn một nửa phòng giám sát đã bị phá hủy, nhưng vẫn còn một số video giám sát được ghi lại.” Hai tay của Đổng Hưng nhanh chóng thao tác, chính là đang kiểm tra video giám sát: “… Không thấy chuột dị biến, đội trưởng, em sẽ gửi video cho anh.”
Diệp Trường Minh vội vàng xem qua, trong video giám sát tương đối đầy đủ, có thể nhìn thấy một số người ngã xuống, khắp người đầy vết máu, trùng hợp là trong tất cả các video đều không có dấu vết của chuột dị biến.
Anh vừa đi vòng quanh tất cả các khu vực giám sát, một vài camera giám sát bị hư hỏng là khu vực giám sát khó có thể né tránh được.
Diệp Trường Minh đăm chiêu, xoay người đi về phía tầng hầm góc đông nam.
Người sống sót được tìm thấy ở đó được Điều Tề Tiếu xác định là một trong những bảo mẫu mới được tuyển vào tuần trước, người 40 tuổi, giới tính nữ, sinh ra ở Căn cứ trung ương, chưa từng rời đi, thường hoạt động ở Trung nội thành và Thượng nội thành.
Góc tầng hầm này là phòng điều trị mạch máu, nhỏ hẹp âm u, Tả Hoa đi tới đi lui hai lần mới nhận ra có người trốn trong đó.
Khi Diệp Trường Minh đi xuống, anh thấy Tả Hoa đang đỡ người sống sót đang hôn mê.
“Đội trưởng.” Đỗ Bán Mai xoay người giải thích: “Chị ta quá xúc động, em đã cho chị ta uống thuốc an thần, tạm thời ngủ thiếp đi. Chị ta hơi mất nước, nhưng không bị thương.”
Diệp Trường Minh khẽ gật đầu, hỏi: “Chị ta kêu cái gì?”
“Chuột.” Tả Hoa khẳng định: “Chị ta hẳn là nhìn thấy chuột dị biến, liền sợ hãi, không ngừng gọi chuột xanh.”
Lần này toàn bộ Căn cứ trung ương bị tập kích, lông chuột dị biến có màu xanh.
Diệp Trường Minh cau mày, camera giám sát trong toàn bộ biệt thự kém đến mức một cách trùng hợp, không phát hiện ra dấu vết của bất kỳ động vật dị biến nào, nhưng người sống sót lại nhìn thấy chuột dị biến.
“Còn có một bảo mẫu mới tuyển.” Diệp Trường Minh nhìn Điền Tề Tiếu ở bên cạnh, nói: “Có tìm được không?”
Điều Tề Tiếu lắc đầu: “Có một số thi thể không hoàn chỉnh, phải thông qua so sánh các loại đặc điểm mới có thể nhận dạng, còn lại đều cần thông qua kiểm tra mới có thể xác định người cụ thể.”
Anh ta chỉ có thể xác nhận có bao nhiêu thi thể, so sánh những người có đặc điểm đặc thù.
“Nhưng … cũng có thể không còn dấu vết.” Điều Tề Tiếu nói thêm.
Không cần anh ta giải thích, những người khác ở đây cũng biết nguyên nhân.
Chuột dị biến có thể thuận lợi trốn thoát, có lẽ thi thể đã bị cắn xé và nuốt chửng vào trong bụng của nó.
“Tìm kiếm một lần nữa, đi đến nhà tiếp theo.” Diệp Trường Minh nhìn Tả Hoa đang hỗ trợ người sống sót: “Giao chị ta cho quân đội, sau khi bình tĩnh lại thì dò hỏi.”
Lần tìm kiếm này, quân đội đã dành trọn một tuần để tra xét toàn bộ Thượng nội thành, dĩ nhiên không bao giờ bọn họ tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của động vật dị biến cấp cao, cuối cùng, bọn họ quyết định mở rộng phạm vi đến Trung nội thành và Hạ nội thành, thề sẽ thanh trừ nguy hiểm to lớn ẩn giấu trong bóng tối.
Đội số 0 và đội số 1 đã kiểm tra cẩn thận nhà của một số nghiên cứu viên có liên quan đến vụ việc, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề tìm thấy dấu vết của động vật dị biến trong camera giám sát, như thể động vật dị biến cố tình tránh né camera giám sát.
Nhưng cuối cùng, các kỹ thuật viên đã sử dụng các phương tiện đặc biệt, thông qua một hình ảnh phản chiếu của tấm kính trong camera giám sát, phác thảo ra một thứ gì đó rất khác.
“Là chuột dị biến.” Quân nhân đã từng xử lý qua chuột dị biến khẳng định: “Mấy con chuột dị biến kia chính là như vậy.”
Cái bóng phản chiếu trên tấm kính sau khi được xử lý qua, có thể nhìn thấy đường viền màu tối thô lớn, nhưng không thể phân biệt chi tiết.
Hầu như trong nháy mắt khi nhìn tới, ai cũng có thể nhận ra đó chính là kích thước của một con chuột, cộng với lời khai của những người sống sót miễn cưỡng mới trấn định được.
Ngay cả khi camera giám sát trùng hợp bị hỏng, thì sự kiện tấn công nhiều vị nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên và tướng quân Diêu Thành ở Thượng nội thành đã gần như kết thúc.
Diệp Trường Minh luôn cảm thấy vấn đề camera giám sát quá trùng hợp, mặc kệ có phải là động vật dị biến nhạy cảm với camera hay không, anh đều lưu lại nghi hoặc, vẫn không buông bỏ.
“Trong thời gian này, cậu cứ xem lại những video giám sát kia.” Diệp Trường Minh gửi tất cả các video giám sát, bao gồm cả những video do đội ngũ đầu tiên tìm được, đều gửi hết cho Đổng Hưng: “Nếu có gì bất thường thì cho tôi biết.”
Đổng Hưng ngay lập tức đồng ý.
…
Toàn bộ Căn cứ trung ương được bao phủ trong một đám mây mù.
Vì Diêu Thành xảy ra chuyện, một phần đáng kể các đội ngũ trong quân đội cần được tổ chức lại, một số nghiên cứu viên cao cấp được các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đã chết chống lưng, rõ ràng cũng cảm thấy bất lực.
Trong số đó, La Liên Vũ là phiền phức nhiều nhất.
Trong những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên lần này gặp chuyện có một vị là La gia, thêm vào người vẫn luôn hợp tác với bà ta là Diêu Thành cũng bị sát hại, những ngày qua có rất nhiều tài nguyên âm thầm bị đoạt đi, mỗi đêm bà ta đều sứt đầu mẻ trán, căn bản không được nghỉ ngơi tốt.
Vốn cho rằng giống như Đan Vân vậy, mất đi toàn bộ căn cứ đã là kết quả tồi tệ nhất, nhưng không ai nghĩ rằng dưới mũi họ, ngay cả ở Căn cứ trung ương cũng có thể xảy ra chuyện.
Lần này, nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên có quyền lên tiếng cao nhất là Diêu lão, bởi vì tạm thời đến một khách sạn suối nước nóng tư nhân ở Thượng nội thành, một nhà Diêu gia không có ở trong biệt thự mới tránh thoát được một kiếp. Nhưng khi nghe tin Diêu Thành qua đời, có người nói ông ta đã nôn ra máu và nhập bệnh viện.
Diêu lão có hai người con trai, Diêu Thành ở quân khu đã thăng tiến đến chức tướng quân, Diêu Hứa Trí là nghiên cứu viên cao cấp, đáng tiếc con cái của bọn họ không làm được gì nhiều, thay vào đó là Diêu Nhượng xuất thân từ chi phụ lại tự mình tham gia vào Dị sát đội, nhưng sau lưng anh ta không có tài nguyên.
La Liên Vũ vẫn cần phải quan tâm đ ến các thí nghiệm cao về kim gen và nhân tố tăng trưởng, đôi khi bà ta đến Viện nghiên cứu, nhìn thấy Triệu Ly Nông và Ngụy Lệ, những người đang được chú ý nhiều nhất, lại nhìn La Phiên Tuyết rất nhanh sẽ trở thành ngoài lề, thì bà ta có một loại dự cảm xấu không thể giải thích được.
… La gia không thể bị diệt vong trong tay con bé.
So với những người ở trên suy tính tranh cướp khắp mọi mặt, những ngày qua cuộc sống của Triệu Ly Nông khá yên bình.
Ngoại trừ việc Ngụy Lệ thường xuyên lướt đến đây.
“Bọn họ mỗi ngày đều muốn làm thí nghiệm trên Tiểu hoàng kê.” Ngụy Lệ ngồi xổm trong phòng thí nghiệm của mấy người Triệu Ly Nông: “Vậy mà còn muốn lôi kéo chị đến thảo luận, vấn đề gì đều có, quá phiền phức.”
“Thí nghiệm mỗi ngày đều lấy máu sao? Vậy thì Tiểu Lệ không phải bị rút cạn à?” Hà Nguyệt Sinh đứng ở trước bàn thí nghiệm quay đầu lại hỏi.
“Không nhất thiết phải mỗi ngày.” Ngụy Lệ dùng một tay chống nửa mặt, yếu ớt nói: “Chị để Tiểu Lệ lớn lên thêm một chút, bọn họ mới đến lấy máu.”
Sau đó, tóc của cô ấy đã bị Tiểu Lệ mổ rơi mất một mảng lớn, cô ấy chỉ đơn giản là cống hiến hết mình cho khoa học!
“Mấy người chưa thấy nhóm người kia nhìn Tiểu Lệ hai mắt phát sáng ra sao đâu.” Ngụy Lệ lắc đầu: “Các nghiên cứu viên chăn nuôi, bọn họ căn bản giống như một bầy dã thú!”
“Ít nhất Tiểu Lệ còn ở bên cạnh chị, thậm chí còn có thể vênh váo đi dạo.” Hà Nguyệt Sinh chỉ chỉ Tiểu hoàng kê trên vai cô ấy: “Đổi lại là người khác, không biết có thể giữ được nó hay không.”
Ngụy Lệ đứng dậy, đắc ý nói: “Mẹ chị là Đan tổ trưởng, dượng của chị là Diệp tướng quân, bọn họ dám cướp đồ của chị sao?”
Nghiêm Tĩnh Thủy rời mắt khỏi kính hiển vi, ngước nhìn lên Ngụy Lệ: “Nguyên nhân chính là các nghiên cứu viên cao cấp khác tập trung vào thực vật, trong khi các nghiên cứu viên chăn nuôi do Chu viện trưởng đứng đầu không làm chuyện quá đáng.”
Ngụy Lệ gãi mặt: “Cũng đúng, so với các nghiên cứu viên chăn nuôi, rất nhiều nghiên cứu viên khác trong Viện nghiên cứu khi nhìn thấy chị đều trốn tránh, sợ Tiểu Lệ trên vai chị sẽ đột ngột dị biến làm tổn thương người khác.”
“Nó có phải là đang sợ em không?” Khi Triệu Ly Nông thu dọn balo, đột nhiên hỏi mấy người bọn họ.
“Ai?” Hà Nguyệt Sinh nhìn theo tầm mắt của cô: “Tiểu Lệ?”
Khóe mắt Ngụy Lệ nhìn Tiểu hoàng kê đang gục đầu trên vai, cười mấy tiếng: “Chẳng lẽ nó không sợ Nghiêm nỗ lực chĩa súng vào mông nó sao?”
Triệu Ly Nông nghiêng mặt sang một bên, Nghiêm Tĩnh Thủy bắt gặp ánh mắt của cô, lập tức hiểu ý, đi về phía Ngụy Lệ và đưa tay lấy Tiểu hoàng kê đi.
Tiểu hoàng kê lập tức lấy cánh che đầu, đôi chân gầy guộc run rẩy lẩy bẩy, trông rất sợ hãi.
“Chị biết rồi.” Ngụy Lệ nói: “Nó sợ Nghiêm nỗ lực.”
Chẳng biết từ lúc nào, Triệu Ly Nông đi tới: “Em quên mất, nó tựa hồ hiểu được tiếng người.”
Cô đưa tay ra lấy Tiểu hoàng kê từ lòng bàn tay của Nghiêm Tĩnh Thủy.
Đôi chân ban đầu run rẩy của Tiểu hoàng kê triệt để bất động.
Triệu Ly Nông vươn một ngón tay chọc chọc vào nó, phát hiện nó đã cứng ngắc.
“Thật là đang sợ cậu.” Hà Nguyệt Sinh nhìn thấy cảnh này cũng đi tới, nhướng mày: “Có chút giống như trong sách trước đây viết… Gọi là ức chế huyết thống*.”
* ức chế huyết thống: thường chỉ những người cùng chủng tộc, những người có huyết thống cao quý có thể khắc chế những người có huyết thống bình thường, khiến họ không tự chủ được sợ hãi. Điều này xảy ra không chỉ với con người, mà còn với động vật
Cậu nghĩ tới cái gì, hơi hơi nâng cằm, thuận miệng nói: “Tôi nhớ rồi, quả thật nó từng chạm vào máu của Tiểu Triệu.”
“Khi nào?” Nghiêm Tĩnh Thủy ở bên cạnh cau mày: “Sao tôi không nhớ?”
“Phải nói là gián tiếp chạm qua.” Hà Nguyệt Sinh chỉ vào tay phải của Triệu Ly Nông: “Ở Căn cứ nông học số chín, khi chúng ta đụng phải cây lục bình kia, nó đã làm gãy một cây lục bình, trên đó có dính máu của Tiểu Triệu. “
Khi đó không ai để ý tới hành động sau đó của Tiểu hoàng kê, cho dù bây giờ nghĩ lại cũng không nghĩ ra, nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy nhớ tới quả thật có một rễ cây lục bình dị biến đâm vào lòng bàn tay của Triệu Ly Nông, vẫn là Ngụy Lệ tiến lên rút ra.”
“Chị cũng nhớ, lục bình dị biến bị Tiểu Lệ cắn đứt, nhất định là đụng phải máu.” Ngụy Lệ nghiêng đầu: “Nhưng nếu chạm vào máu của Tiểu Triệu mà sợ em ấy, điều này tuyệt đối không thể nào.”
Hà Nguyệt Sinh nhún vai: “Tùy tiện nói thôi, bất quá ngày đó Tiểu Lệ không chỉ cắn đứt mà còn ăn lục bình dính máu kia.”
Triệu Ly Nông biết rõ hơn ai hết là cô khác với người thường, cô có thần giao cách cảm với thực vật dị biến.
“Học tỷ, giúp em một việc đi.” Triệu Ly Nông đột nhiên nói: “Lấy một ống máu của em, sau đó dùng lên thân thể những con gà trong phòng thí nghiệm của chị.”