Edit & beta: Rya
Tiểu hoàng kê trước kia gặp phải động thực vật dị biến đều luôn cảnh báo trước, bây giờ Đồng Đồng từ lỗ thông gió đi xuống, đứng trước mặt nó, nó từ đầu đến cuối đều không có kêu lên một tiếng.
“Đã lâu không gặp.” Đồng Đồng đang định rời đi, lại quay người, đứng trước chậu đựng lương thực đặc chế dành cho gà, ngồi xổm xuống, nhiệt tình chào hỏi Tiểu hoàng kê.
Tiểu hoàng kê ngồi xổm ở đó không nhúc nhích, đầu cúi xuống thấp, toàn thân cứng đờ.
Trong mắt Đồng Đồng tràn đầy hứng thú, ngón tay chọc chọc nó: “Nghe nói mày bây giờ còn có thể lớn hơn? Vẫn là lần đầu tiên tao gặp phải loại này, mày đi cùng tao không?”
Đôi cánh của Tiểu hoàng kê đang nhắm chặt, đôi mắt to của nó đang liếc xung quanh, cố gắng tìm cơ hội để đào tẩu.
“Quên đi, mang đi phiền phức lắm.” Đồng Đồng đột nhiên mất hứng: “Chờ sau này mày sẽ là của tao.”
Khi câu cuối cùng rơi xuống đất, bóng người trong phòng thí nghiệm trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại Tiểu hoàng kê đang co quắp.
Khoảng mười phút sau, Ngụy Lệ ôm bụng từ cửa phòng thí nghiệm đi vào, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, cô ấy kéo ghế ngồi xuống, lục lọi các ngăn tủ tìm thuốc cầm tiêu chảy.
Ngụy Lệ quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu hoàng kê nằm vật vã trong chậu, kỳ quái nói: “Đ ĩa thịt gà hôm nay em không ăn, cũng bị đau bụng sao?”
“Chíp chíp chíp…” Đáng tiếc Tiểu hoàng kê không biết nói tiếng người.
“Yên tâm để chị kiểm tra thân thể cho em.” Ngụy Lệ nghiêm túc nói, hoàn toàn không biết mình đã từng thoát chết trong gang tấc.
Cơ sở hạ tầng của Căn cứ trung ương đã hoàn thiện, ngoại trừ có sự can thiệp của quân đội, còn có sự hỗ trợ của căn cứ khác, một tháng sau, những ngôi nhà bị phá hủy và con đường đổ nát đã được dọn sạch, những cư dân bị mất nhà cửa cũng được sắp xếp nơi ở tạm thời.
Dù vẫn còn u ám bao phủ, nhưng hầu hết mọi người đã bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Trong thời gian này, Triệu Ly Nông vẫn đi lại giữa Viện nghiên cứu và tòa nhà gen, nghiên cứu của La Liên Vũ bên kia vẫn tiếp tục, cô và Nghiêm Tĩnh Thủy thường phải đến đó.
Một cung đường hai địa điểm, Triệu Ly Nông về cơ bản sống trong phòng khách tầng trên của tòa nhà gen, buổi tối có thể bồi tiếp Triệu Phong Hòa.
Nói chung, trong khoảng thời gian này, cơ hội cô và Triệu Phong Hòa ở chung đã tăng lên rất nhiều, đôi khi cô có thể nhìn thấy sư huynh Giang Tập, hai người sẽ ngồi riêng trong phòng trà, thường xuyên nói về quá khứ, cả hai đều vô cùng hoài niệm về quá khứ.
Triệu Ly Nông vốn muốn hỏi thăm Giang Tập về bệnh viện kiểm tra điều trị chân cho Triệu Phong Hòa, nhưng mỗi khi cô nói về vấn đề này, Triệu Phong Hòa luôn có tâm trạng tồi tệ, vì vậy cuối cùng cô đành phải từ bỏ.
Tuy nhiên, cô đã thay lời để khuyên nhủ, muốn sau này Triệu Phong Hòa đi khám sức khỏe kiểm tra thân thể.
Triệu Phong Hòa do dự một lúc lâu mới đồng ý, nói rằng chờ sang năm sau sẽ đi.
“Thí nghiệm của Ngụy Lệ thế nào rồi?” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn những người làm thí nghiệm đi tới đi lui, nghiêng đầu thấp giọng hỏi Triệu Ly Nông.
“Tạm thời không phát hiện dị thường, lại quan sát một thời gian.” Triệu Ly Nông đột nhiên hỏi: “Cổ Ngụy Kim chết rồi?”
Nghiêm Tĩnh Thủy gật đầu: “Thân thể của anh ta hoàn toàn dị biến, đại não không thể suy nghĩ bình thường, chỉ có h@m muốn giết người, tuần trước khi thí nghiệm đã làm vài người bị thương nặng. Sau khi thảo luận, người ta xác nhận anh ta không thể cung cấp giá trị hữu hiệu nào nữa, nghiên cứu viên La đã tự mình xử lý.”
Đây là những gì ngày đó khi cô ấy theo Nghiêm Thắng Biến về nhà nghe được.
Hai người bọn họ cũng không phải chủ lực của tổ đội thí nghiệm, họ chỉ đến đây để quan sát, cùng lắm là đến đây để làm trợ thủ, điều này khi so sánh với những người làm thí nghiệm bận rộn xung quanh có thể nhìn thấy rõ ràng.
Những ngày này, các cô hiếm khi nhìn thấy La Liên Vũ, nhưng La Phiên Tuyết bắt đầu tiếp quản nội dung của tổ đội thí nghiệm, đi lại giữa các phòng thí nghiệm khác nhau, nhưng cô ta còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, không thể điều khiển được người khác, nhiều lần còn nháo với những người cùng làm thí nghiệm không vui vẻ gì.
“Thượng nội thành vẫn còn quá hỗn loạn.” Nghiêm Tĩnh Thủy hiếm khi nói chuyện phiếm: “Mọi người đều bận rộn phân chia tài nguyên trong tay những nghiên cứu viên thế hiện đầu tiên kia, La gia có hai xưởng chế biến hạt giống đã bị cướp đi, La nghiên cứu viên phỏng chừng đang bận rộn xử lý việc này.”
Nghiêm chỉnh mà nói, hẳn là toàn bộ căn cứ trung ương vẫn đang âm thầm hỗn loạn, các loại thế lực cướp đoạt tài nguyên, trong đó có một ít nằm ở trong tay không phải quân đội cũng không phải người của Viện nghiên cứu.
Lần này Diêu Thành vừa chết đi, có quá nhiều người muốn chen chân vào vị trí này, cuối cùng, quân khu bên kia trải qua nhiều lần bàn bạc cân nhắc, lại thăng chức cho một trung tướng khác, nghe đồn người này không có lai lịch, xuất thân là một người bình thường, một đường thăng tiến theo đúng quy trình.
Vừa vặn phù hợp với kỳ vọng của mọi người —— gia tộc mình chiếm không được, những gia tộc khác cũng đừng hòng đưa người lên.
Hai người đang ở đây nói chuyện, La Phiên Tuyết vội vàng từ trong phòng thí nghiệm đi ra, đi ngang qua bọn họ, dừng lại khách khí gật đầu: “Đã gần trưa rồi, các cô không đi ăn cơm sao?”
“Lập tức đi ngay.” Triệu Ly Nông hỏi cô ta: “Cùng đi không?”
La Phiên Tuyết giơ tay lên và liếc nhìn quang não, mỉm cười xin lỗi với Triệu Ly Nông: “Tôi còn có việc phải làm, các cô đi trước, nếu có bất kỳ vấn đề gì, có thể đến gặp tôi.”
Cô ta lại gật đầu với hai người họ như một lời chào, rồi đi ngang qua.
Nghiêm Tĩnh Thủy quay đầu nhìn bóng lưng của La Phiên Tuyết, nhíu mày: “Cô ấy đã thay đổi.”
“Tôi không thích kiểu thay đổi này, giống như một chính trị gia.” Nghiêm Tĩnh Thủy nghiêm túc nói, cô ấy có thừa hưởng một chút tính cách của mẹ mình, một là một, hai là hai, là người thích nỗ lực làm việc, chén ghét dối trá khéo đưa đẩy.
Triệu Ly Nông không quan tâm đ ến những thay đổi của La Phiên Tuyết, cô vừa tích hợp một số dữ liệu vừa nhớ tới vào trong đầu, suy nghĩ về những gì sắp tới cô sẽ làm, cũng không nghe rõ những lời của Nghiêm Tĩnh Thủy.
“Quên đi, chúng ta đi ăn trưa.” Nghiêm Tĩnh Thủy nói: “Buổi chiều không có việc gì, chúng ta đi Viện nghiên cứu đi.”
Bữa trưa là ăn trong phòng ăn rừng nhiệt đới, cùng ăn với Triệu Phong Hòa, nơi này nếu không có sự cho phép của Giang Tập, những người khác không thể đi vào, vì vậy mỗi lần chỉ có ba người bọn họ.
Lúc hai người đi ngang qua, Triệu Phong Hòa đã đợi bọn họ trong phòng ăn.
“Vị tiền bối Kỷ Chiếu kia tại sao không xuất hiện nữa? Đây không phải là nơi ở của ngài ấy sao?” Trong bữa ăn, Triệu Phong Hòa tựa như lơ đãng hỏi.
Triệu Ly Nông ngẩng đầu: “Có lẽ có rất nhiều chuyện cần xử lý.”
Có đôi khi trở về, gặp riêng cô nói chuyện, sau đó lại rời đi, cho nên Triệu Phong Hòa cũng không có gặp được sư huynh Giang Tập.
Hơn nữa tình trạng sức khỏe của sư huynh không tốt, mặc dù Giang Tập không nói gì nhưng Triệu Ly Nông phát hiện mu bàn tay của sư huynh thỉnh thoảng sưng lên, đó là triệu chứng do truyền nước biển gây ra.
Trước đây nghe thân thể của các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên không tốt, sau khi Triệu Ly Nông gặp lại Giang Tập mới nhận thấy là đúng như vậy.
Hỏi sư huynh, sư huynh cũng chỉ nói uống một số chất bổ sung, bảo cô đừng lo lắng.
“Thì ra là thế.” Triệu Phong Hòa nói: “Sống ở đây, mỗi ngày đều có người nấu cơm dọn dẹp, mẹ còn chưa nói với ngài ấy tiếng cảm ơn.”
“Lần sau gặp mặt, con sẽ nói một tiếng.” Triệu Ly Nông trấn an nói.
Sáng sớm, Đổng Hưng tiếp tục dùng đôi mắt thâm quầng kiểm tra video giám sát, mặc dù sau khi liên tục nhiều lần xem video giám sát, anh ta gần như có thể nhớ lại những gì đã xảy ra vào thời gian nào, nhưng đối với nhiệm vụ mà đội trưởng giao cho, anh ta vẫn không dám xem nhẹ hay chiếu lệ cho xong.
Đổng Hưng kiểm tra từng đoạn từng đoạn một, liên tục dừng lại và phóng to hình ảnh trong mỗi video, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó, giữa lúc anh ta nghĩ rằng đó sẽ là một ngày làm việc vô ích, cho đến khi anh ta kiểm tra một người bị thương nặng đang nằm trên đất vẫn chưa nhắm mắt lại, ngón tay của Đổng Hưng dừng một chút, lập tức phóng to màn hình, nhìn chằm chằm hồi lâu, hưng phấn liên lạc với Diệp Trường Minh: “Đội trưởng, em tựa hồ phát hiện được cái gì mới.”
Diệp Trường Minh bị gián đoạn trận huấn luyện, một thân đầy mồ hôi chạy tới: “Cậu phát hiện cái gì?”
“Đội trưởng, nhìn này.” Đổng Hưng đầu tiên phát video giám sát hơn mười giây, người trọng thương kia ngã xuống, trên người rất nhanh chảy ra một vũng máu.
Đoạn này phát xong, Đổng Hưng ấn nút tạm dừng: “Ở đây, cậu ta quay đầu nhìn ra bên ngoài, toàn bộ quá trình không đến ba giây.”
“Cái nhìn này nhanh quá, ban đầu em không chú ý.” Đổng Hưng đặt con trỏ lên đồng tử mắt trái của người kia, phóng to và thu nhỏ, cuối cùng làm mới độ trong, loại bỏ nhiễu ảnh màu trắng trên bề mặt: “Đội trưởng, cái này nhìn giống như bóng người thì phải?”
Để nghiệm chứng cho lời nói của mình, Đổng Hưng cố ý phóng to nội dung biến hóa không tới ba giây phản chiếu trong đồng tử của người kia lên, có một bóng đen mơ hồ rất giống bóng người.
“Video giám sát trong khoảng thời gian này em đều ghi nhớ, mặc dù camera giám sát không chiếu tới đó được, nhưng chắc chắn không có ai ở phương hướng đó.” Đổng Hưng chắc chắn nói.
Diệp Trường Minh nhìn chằm chằm bóng đen trên màn hình một lát, sau đó thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Hai tay của con người lại dài như vậy sao?”
Đổng Hưng vừa nghe, sau đó cẩn thận nhìn vào bóng người mơ hồ, quả nhiên là vị trí của hai cánh tay đang kéo thật dài, giống như một loại dây leo nào đó, tuy không nhìn rõ nhưng rõ ràng đã dung hợp với bóng đen.
“Cái này… “ Đổng Hưng kích động nhất thời tiết chế lại: “Đó có thể là đối diện có thứ gì đó phản chiếu tạo thành ảo ảnh.”
“Không có.” Diệp Trường Minh nói: “Ngôi nhà này chúng ta trước đây đã từng đi qua, đối diện không có thứ gì, cho nên không thể phản chiếu tạo ảo ảnh được, nhưng chỉ bằng cái này thì không đủ chứng cứ.”
Đổng Hưng cũng nhớ bố cục chung của ngôi nhà này, nhưng anh ta không chắc bằng Diệp Trường Minh.
“Đã có phát hiện vậy thì tiếp tục tìm, nhiều nhà như thế, nếu là con người làm, đều sẽ luôn có kẽ hở.” Diệp Trường Minh nói.
Đổng Hưng lập tức ngồi thẳng dậy: “Vâng, đội trưởng!”
Diệp Trường Minh xoay mũi chân định đi ra ngoài, nhưng đột nhiên dừng lại, anh nói với Đổng Hưng: “Gửi cho tôi tất cả các video giám sát, bao gồm cả hình ảnh phóng to.”
Đổng Hưng không nghĩ nhiều, trực tiếp gửi đoạn video đã cắt cùng với loạt hình ảnh phóng to cho Diệp Trường Minh.
Diệp Trường Minh kiểm tra một lần, xác nhận không sai, mới xoay người rời đi.
Sau khi Đổng Hưng gửi xong, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng của Diệp Trường Minh trước mặt đã xoay người rời đi, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu: Đội trưởng vừa rồi… Cúi đầu ngửi mùi trên người mình?
Không thể, không thể!
Đổng Hưng lắc đầu thật mạnh, nghĩ rằng mình chắc chắn đã nhìn chằm chằm vào màn hình quá lâu, cho nên sinh ra ảo giác.
Anh ta không biết Diệp Trường Minh vừa ra khỏi cánh cửa này, xoay người liền đi tắm rửa, sau đó lái xe rời khỏi sân huấn luyện.
…
Bên này, Triệu Ly Nông và Nghiêm Tĩnh Thủy đã dùng bữa xong, nói chuyện với Triệu Phong Hòa một hồi, sau đó từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị đến Viện nghiên cứu.
“Diệp đội trưởng?” Nghiêm Tĩnh Thủy ở trong chính sảnh, xuyên qua nửa phần cửa kính, là người đầu tiên phát hiện ra người bên ngoài tòa nhà: “Sao anh ta lại tới đây?”
Nghe vậy, Triệu Ly Nông ngẩng đầu lên, liền thấy Diệp Trường Minh đứng ở bên cạnh chiếc xe địa hình, ánh mắt cụp xuống nhìn lên quang não: “Có thể có nhiệm vụ.”
“Một mình?” Nghiêm Tĩnh Thủy không cảm thấy giống như vậy, theo thói quen bản năng phát hiện tư thế đứng của Diệp Trường Minh không căng thẳng, trái lại tương đối thoải mái, đây không phải tư thái của người thuộc Dị sát đội khi làm nhiệm vụ.
Triệu Ly Nông còn chưa kịp trả lời, quang não đột nhiên chấn động.
Cô theo Nghiêm Tĩnh Thủy cùng đi ra ngoài, một bên mở quang não, một màn hình phút chốc xuất hiện trên cổ tay trái của cô.
Diệp đội trưởng: [Có chút việc muốn hỏi em, bây giờ có tiện không?]
Triệu Ly Nông sửng sốt một chút, theo bản năng ngước mắt nhìn ra ngoài, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Diệp Trường Minh.