Edit & beta: Rya
“Tôi không biết bà đang nói cái gì.” La Liên Vũ mặt không biểu cảm nói.
Tia chớp lóe lên như ban ngày, sau đó là tiếng sấm nổ trên bầu trời đêm.
Triệu Phong Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa không ngừng rơi, một lúc sau, bà ấy quay đầu lại: “Kéo dài thời gian cũng vô ích, Diệp Chấn Sơn bên kia không thể đến được.”
Sau khi Diêu Thành qua đời, Hà Hạo lên nắm quyền, một số gia tộc ở Thượng khu đều kiềm chế lẫn nhau, chính Diệp Chấn Sơn đã chủ động tiến cử ông ta, đoạn thời gian này hoàn toàn không có phòng bị, Hà Hạo giả vờ mượn việc chưa quen chức vị, vì thế quân khu bên kia gần như đối xử với ông ta rất cởi mở, Diệp Chấn Sơn thậm chí còn nhiều lần chủ động bật đèn xanh với ông ta, vì thế các mũi tiêm của Dị sát đội mới có thể thuận lợi thay đổi.
Hôm nay, ít nhất là cho đến sáng mai, không thể có bất kỳ người nào bên quân khu kia đến đây.
Lưng của La Liên Vũ đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn duy trì trạng thái thẳng tắp, như thể mình vẫn là nghiên cứu viên cao cấp được người người tôn trọng.
“Bà có con gái phải không?” Triệu Phong Hòa chỉ tay vào màn hình quang não lẽ ra không có tín hiệu, phát ra được hình ảnh.
Đó là đoạn video giám sát của phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện, La Phiên Tuyết phía dưới đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách để kiểm tra tư liệu, xung quanh có hai nhánh Dị sát đội đang đứng hoặc ngồi, bên trong có một cánh cửa mở, là Kỷ lão đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Bà đoán thử người nào là người của chúng tôi?” Triệu Phong Hòa nhìn hai đội viên Dị sát đội gần La Phiên Tuyết nhất: “Khoảng cách gần như vậy, ra tay hai giây hẳn là xong.”
La Liên Vũ hơi nâng cằm lên, phảng phất như không nhìn thấy La Phiên Tuyết trong màn hình.
Tuy nhiên, khi Triệu Phong Hòa gõ ngón tay lên bàn, trong màn hình một đội viên của Dị sát đội liền dịch chuyển về phía La Phiên Tuyết, La Liên Vũ cuối cùng không thể không hét lên: “Đừng chạm vào con bé!”
Rốt cuộc, La Phiên Tuyết vẫn là đứa con gái duy nhất của bà ta.
Màn hình giám sát đột nhiên biến mất.
Triệu Phong Hòa tắt quang não đi, nhướng mày nhìn La Liên Vũ.
“… Lý luận về kim gen đúng là tôi đọc được từ trên một phần bản thảo.” La Liên Vũ trầm mặc, cho đến khi Đồng Đồng bên cạnh mất kiên nhẫn mới nhắm mắt lại và nói: “Nhưng tôi không biết Triệu Khiên Minh mà bà đang nói là ai.”
Triệu Phong Hòa trên mặt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ là hỏi: “Bản thảo ở đâu?”
“Trong phòng thí nghiệm an toàn, cần con ngươi nhận dạng.”
…
Lúc này, tại phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện trung ương, Tả Hoa đến gần La Phiên Tuyết, đứng gần cô ta hai tay vỗ mạnh một cái, phát ra âm thanh “bốp bốp”, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Có muỗi.” Tả Hoa xòe tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái xác con muỗi, giơ lên xoay một vòng, sau đó cố ý đưa cho đội trưởng đứng ở cửa phòng bên trong xem, người đang lạnh lùng quét mắt tới.
“Kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, đóng chặt lại hết.” Diệp Trường Minh nửa người dựa vào khung cửa, thấp giọng nói.
Tả Hoa lấy ra một tờ giấy, lau sạch xác muỗi chết trong lòng bàn tay, đi một vòng kiểm tra, đem cửa sổ đang mở trong căn bếp nhỏ đóng lại, sau đó đi tới cửa phòng nghỉ của Kỷ lão, hạ giọng nói: “ Đội trưởng, nghiên cứu viên Tiểu Triệu tình huống như thế nào? Bị thương sao? Lúc trước nhìn không được khỏe cho lắm.”
Diệp Trường Minh liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, tùy tiện hỏi một chút.” Tả Hoa sống lưng lạnh lẽo, vội vàng viện cớ lui về phòng khách.
Diệp Trường Minh quay đầu nhìn Kỷ lão đang nghỉ ngơi bên trong, sau đó cúi đầu bật quang não, hỏi Diêu Nhượng có nhận được tin tức gì mới từ quân khu hay không.
Diêu Nhượng ở ngoài hành lang chỉ đáp: [Không có.]
Diệp Trường Minh dùng xương ngón tay gõ nhẹ lên mép khung cửa, không biết vì sao, trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Một lúc lâu sau, anh chỉ vào một số đội viên trong phòng để nhắc nhở họ cảnh giác hơn, rồi bước ra khỏi phòng.
Trong hành lang, Diêu Nhượng dẫn người đứng ở bên ngoài, nhìn thấy liền hỏi: “Sao cậu lại ra ngoài?”
“Tôi đi sang phòng bên cạnh kiểm tra.” Diệp Trường Minh chỉnh lại bộ đàm trên vai: “Đổng Hưng, có gì bất thường không?”
“Đội trưởng, bệnh viện tầng trên và tầng dưới đều trống không, tạm thời không có phát hiện dị thường.” Đổng Hưng động tác tay, gõ nhẹ quang não: “Bất quá em đang kiểm tra thiết bị camera giám sát, đề phòng bị giả mạo.”
“Kiểm tra trước đi.” Diệp Trường Minh tắt bộ đàm, mở cửa đi vào phòng bệnh cao cấp bên cạnh.
Đèn trong phòng khách bật sáng, thấy anh đi vào, Chi Minh Nguyệt cùng Đỗ Bán Mai đứng dậy gọi: “Đội trưởng.”
Diệp Trường Minh nhìn cánh cửa khép hờ cách đó không xa, bên trong chỉ thắp một ngọn đèn ngủ, vừa đủ để người bên ngoài quan sát động tĩnh bên trong: “Cô ấy vẫn chưa tỉnh?”
“Ngủ rất say.” Đỗ Bán Mai nói: “Có chút giống trạng thái lúc trước từ vùng biển trở về.”
“Thân thể của cô ấy không sao chứ?”
Đỗ Bán Mai lắc đầu: “Tạm thời không thấy gì, trên người cũng không có vết thương.”
Diệp Trường Minh đột nhiên nhớ tới, đám rêu dị biến dưới tầng hầm chính là… thần giao cách cảm của cô?
“Tôi đi vào xem một chút.” Diệp Trường Minh thấp giọng nói.
Anh khẽ đẩy cửa, nghiêng người đi vào, cô đã cởi áo khoác ra, vết máu lớn trên ngực cũng không còn nữa.
Diệp Trường Minh đứng ở đầu giường cúi đầu nhìn một hồi, cúi người vuốt phẳng mặt trên của cổ tay áo, trên đó vẫn còn dính lốm đốm những vết máu lúc trước.
Một lúc sau, anh quay người đi ra ngoài.
Chỉ là Diệp Trường Minh không biết, anh rời đi không bao lâu, Triệu Ly Nông liền bắt đầu ngủ không yên, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
…
Cô bị nhốt ở trong hư không đen kịt vô biên, không biết qua bao lâu, phía xa có đốm sáng màu xanh sáng lên, giống như đèn sáng từ xa đến gần, càng ngày càng nhiều đốm xanh sáng lên từ bốn phương tám hướng, liên kết với nhau giống như tạo thành một mạng lưới dày đặc.
Triệu Ly Nông nhìn xuống tay chân của mình, phát hiện tay chân của mình toàn bộ bị kéo thành một đường thẳng màu xanh, tựa hồ cô cũng là một trong đốm xanh tạo thành mạng lưới dày đặc.
Cô vô thức vùng vẫy, nhưng không thể cử động, cuối cùng chỉ có thể đưa mắt nhìn sang nơi khác.
Vô số đốm xanh xuất hiện, có một số đốm xanh mờ nhạt tiêu tán, rồi dần dần dung nhập vào trong những đốm xanh lớn hơn, trong đó có một vài đốm điển hình nhất.
Mạng lưới dày đặc của các đường màu xanh giống như mạng nhện, chỉ cần trên một đường có động tĩnh, tất cả đường trên mạng kết nối đều có thể cảm nhận được. Triệu Ly Nông bị mắc kẹt trong mạng lưới dày đặc, dường như nghe thấy những tiếng thì thầm áp đảo bên tai, trực tiếp lấp đầy nơi sâu nhất trong đại não, căn bản không thể nào phản kháng được.
Những âm thanh này không phải là âm thanh của con người, mà giống như sự đan xen của vô số ý thức.
Quá nhiều ý thức tràn vào, nhưng Triệu Ly Nông lại không thể chống cự, cô chỉ cảm thấy đại não chịu không nổi, đau đớn kịch liệt giống như muốn nổ tung, cô nghe được âm thanh sinh mệnh hòa tan, tiếc nuối, vui sướng… sợ hãi, trong sáng và trực tiếp.
Giữa những tiếng thì thầm bùng nổ, Triệu Ly Nông dần nhận ra có một đạo ý thức đặc biệt nổi bật.
[Tò mò]
[Gần gũi]
Cô nhắm mắt lại, nhưng mạng lưới đốm xanh trong hư không đen kịt không hề biến mất, trái lại hiện ra càng rõ ràng hơn.
Triệu Ly Nông tập trung tâm trí, tìm kiếm những ý thức mãnh liệt, mạng lưới ánh sáng không ngừng lùi về sau như thủy triều, cô càng ngày càng gần với ý thức đó, cho đến khi nó lớn hơn cô gấp mấy lần, giống như một ngọn núi nhỏ, một đốm xanh chói mắt đã xuất hiện.
Chỉ cần nhìn thoáng qua đã sinh ra ấn tượng tốt, như thể liên kết huyết thống.
Mãi đến tận lúc này, xiềng xích trên người Triệu Ly Nông mới biến mất, cô giơ tay chậm rãi vươn tới phía ánh sáng chói mắt kia, còn chưa chạm tới đốm xanh, trong nháy mắt một cỗ ác ý thuần túy khác đã ập tới.
Cô đột ngột quay lại và nhìn về phía sau, nhưng không có gì ở đó.
Cỗ ý thức này đến đột ngột khiến người khác phát tởm, toàn bộ mạng lưới màu xanh đều bị ảnh hưởng, vô số ý thức run rẩy, đốm xanh trong mắt Triệu Ly Nông bắt đầu vặn vẹo và tan rã, ngày càng tiến lại gần.
[Tìm thấy… tìm thấy rồi!]
Vô số tiếng xì xào bàn tán ác ý hướng về phía cô, cô có thể cảm giác được ý thức đang nhanh chóng tiếp cận, càng ngày càng gần cô, mang theo cảm giác nguy cơ và áp bức mãnh liệt, gắt gao nắm chặt trái tim cô.
Triệu Ly Nông hít vào một hơi, bất ngờ mở mắt ra và đột ngột ngồi dậy!
Trong phòng khách, Đỗ Bán Mai nghe thấy động tĩnh, bước nhanh đi tới, nghiêng người bật đèn trong phòng: “Nghiên cứu viên Tiểu Triệu?”
Đèn vừa bật lên, Triệu Ly Nông theo bản năng đưa tay trái lên che mắt, nhưng mu bàn tay lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, cô phát hiện có điều khác thường, quay đầu nhìn về phía tay còn lại của mình, thấy một mảnh dán ở cổ tay của cô nối với thiết bị ở đầu giường.
“Ở đâu không thoải mái?” Đỗ Bán Mai đi vào hỏi.
Triệu Ly Nông buông bàn tay đang che trên trán xuống, lông mi khẽ rũ che giấu cảm xúc hỗn độn, khuôn mặt lạnh lùng phủ một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn càng toát ra vẻ bóng bẩy, chỉ có đôi môi khô khốc không một chút máu: “Không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi.”
Dừng một chút, cô nhìn cổ tay mình, chuyển lực chú ý: “Đây là cái gì?”
Vừa mở miệng, Triệu Ly Nông liền phát hiện cổ họng của mình khàn khàn.
“Thiết bị đo lường.” Đỗ Bán Mai vươn tay xé tấm nam châm gắn trên cổ tay, bấm vài lần vào dụng cụ bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào biểu đồ bên trên: “Lúc trước phát hiện não của em hoạt động với cường độ rất cao, vượt xa người thường, trong lúc em đi ngủ nên chị đã kiểm tra.”
Đỗ Bán Mai chỉ vào biểu đồ cuối cùng và rất ngạc nhiên: “Đây là trị số của ba giờ trước khi em tỉnh, trực tiếp tăng mạnh không giảm. Người bình thường thời điểm còn tỉnh cũng không đạt đến trình độ này, em mơ thấy cái gì?”
“Ác mộng.” Triệu Ly Nông vén chăn, hai chân đặt xuống đất, ngồi ở mép giường, trong lòng vẫn còn dư lại cảm giác khẩn trương khi bị nắm lấy trong giấc mơ, cô liếc nhìn thời gian, đã 12 giờ khuya.
“Em có thể đi sang phòng bên cạnh không?” Cô hỏi Đỗ Bán Mai đang ngồi bên cạnh.
Đỗ Bán Mai suy nghĩ một chút: “Hẳn là có thể, đội trưởng đã từng đến đây một lần.”
Nếu có thể đến, vậy thì có thể đi.
Triệu Ly Nông sửng sốt một lúc: “Diệp đội trưởng đã đến đây?”
“Có đến, còn đắp chăn cho nghiên cứu viên Tiểu Triệu.” Đỗ Bán Mai cố ý đề cập trước mặt Triệu Ly Nông, khi nãy cô ta ở bên ngoài nhìn thấy đội trưởng cúi người đưa tay.
Là một đội viên, cô ta quyết định giúp đỡ đội trưởng miễn phí.
Khóe mắt của Triệu Ly Nông liếc xéo chiếc chăn trên giường, suy nghĩ một chút: “Chắc là chị nhìn nhầm rồi, sau khi em ngủ tấm chăn chưa bao giờ lộn xộn.”
Đỗ Bán Mai: “…”
Logic của nghiên cứu viên quả thực khác với logic của người thường!
Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Ly Nông đã mở cửa và đi đến hành lang, Chi Minh Nguyệt đi theo sau.
Xa xa thủ vệ quân đang tuần tra trên hành lang, xung quanh hai phòng bệnh cao cấp mới có đội viên của Dị sát đội đứng đây, sau khi ba người đi ra, Diêu Nhượng ở cửa là người đầu tiên chú ý tới, quay đầu nhìn sang, ánh mắt cực sáng, không chút nào uể oải.
Khi nhìn thấy Triệu Ly Nông, anh ta cũng không ngăn cản.
Sau khi Triệu Ly Nông đi vào, đầu tiên nhìn thấy La Phiên Tuyết ở trong phòng khách, tựa trên ghế sô pha nghỉ ngơi, sau đó là đội viên Dị sát đội hoặc ngồi hoặc đứng, Diệp Trường Minh đứng ở cửa bên trong, gần như đồng thời nhìn về phía cô.
“Tiểu Triệu? Cô cũng ngủ không được à?”
Giọng nói của Giang Tập đột nhiên vang lên từ bên trong, đánh thức La Phiên Tuyết đang tựa vào ghế sô pha trong phòng khách.
Diệp Trường Minh lại đẩy cánh cửa bên cạnh ra, Giang Tập đang ngồi trên giường bệnh, đeo một cặp kính, trên tay còn cầm một cuốn sách, vẫy vẫy Triệu Ly Nông ở bên ngoài: “Lại đây.”
Ngay khi Triệu Ly Nông bước vào, Giang Tập đã tháo kính mắt, liền nhìn ra cô có tâm sự.
“Đóng cửa đi.” Giang Tập nói với Triệu Ly Nông, ý bảo Diệp Trường Minh không cần đi vào.
“Kỷ lão, hiện tại tình huống đặc biệt.” La Phiên Tuyết tỉnh lại đi tới nhắc nhở: “Bên cạnh ngài nhất định phải có người bảo vệ.”
“Bây giờ không cần.” Giang Tập hiếm khi cứng rắn: “Các người cứ đợi ở bên ngoài, có chuyện gì tôi sẽ ấn nút, Tiểu Triệu vào đi.”
Diệp Trường Minh chủ động lùi lại một bước, thấy những người bên trong không hề thay đổi ý định, La Phiên Tuyết cuối cùng chỉ có thể lùi lại, nhìn Triệu Ly Nông đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, cắt đứt âm thanh bên ngoài.
Sắc mặt Giang Tập cũng dịu đi, chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh giường: “Ngồi đi.”
Triệu Ly Nông trầm mặc ngồi xuống, trong đầu liên tục nhớ lại những gì mình thấy trong giấc mơ.
“Có chuyện gì sao?” Thấy cô im lặng, Giang Tập nói: “Trước đây khi gặp vấn đề gì khó khăn, em luôn có tỏ ra bộ dáng như vậy, khi đó còn sẵn lòng đến xin ý kiến của anh, làm sao, bây giờ thấy sư huynh già, không còn dùng được nữa?”
“Không có.” Triệu Ly Nông phủ nhận, cô chỉ là đang nghĩ nên nói như thế nào.
“Vậy nói với sư huynh một chút đi.” Giang Tập đem sách trên đùi gấp lại, xoay người đặt trở lại trên giường.
“Triệu Phong Hòa không phải mẹ của em, cô ta là cháu gái của giáo sư.”
Giang Tập bị câu nói đầu tiên của Triệu Ly Nông làm cho sửng sốt, chậm rãi đặt cuốn sách trong tay xuống, quay sang nhìn cô vô cùng nghiêm túc, gằn từng chữ hỏi: “Em vừa nói cái gì? Cháu gái của ai?”
“Cháu gái của giáo sư.”
Giang Tập: “…”
“Không có xuyên không.” Triệu Ly Nông tiếp tục nói: “Thân thể này là của em, Triệu Phong Hòa đã lừa gạt em.”
Giang Tập cuối cùng cũng có động tác, nắm lấy tay phải của cô, liên tục nhìn cô: “Vết sẹo trên tay của em đâu?”
Vết sẹo trên tay phải của Triệu Ly Nông cực kỳ rõ ràng, phương pháp y học không thể chữa mà không để lại dấu vết, nhân tố tăng trưởng phát huy đầy đủ tác dụng cũng mới được một hai năm, trước khi công bố, người ngoài hẳn là không thể biết được.
“Hẳn là Triệu Phong Hòa đã làm cái gì với em.” Triệu Ly Nông nhớ tới biến hóa của Đồng Đồng: “Trong tay cô ta có trình độ nào đó vượt xa Viện nghiên cứu.”
“Em biết từ khi nào vậy?” Giang Tập hoàn toàn không hiểu: “Giáo sư chưa bao giờ nhắc đến người nhà trước mặt chúng ta, mãi cho đến sau dị biến, anh còn chưa gặp được lão sư Triệu Hoài Cẩn.”
Ông ta đã gặp qua Triệu Phong Hòa, bất luận là giáo sư, hay lão sư dạy cùng trường Triệu Hoài Cẩn, bà ấy hoàn toàn không thừa hưởng được tướng mạo từ hai người họ.
“Sáng hôm qua.” Triệu Ly Nông giải thích những chuyện đã xảy ra trước đó, từ bút máy ghi âm, đến những ký ức sâu xa trong giấc mơ, đến những biến hóa trên cơ thể Đồng Đồng.
Lông mày của Giang Tập theo từng câu nói của cô đều nhíu lại một lần.
Triệu Ly Nông ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Sư huynh, cơ thể của em hình như có vấn đề.”
Giang Tập đột nhiên cứng đờ, cuối cùng nắm chặt tay nện vào thành giường: “Giáo sư chắc sẽ không nghĩ tới có một ngày cháu gái của mình sẽ hạ thủ với học trò của mình!”
Triệu Ly Nông rất muốn nhắc đến giấc mơ vừa rồi, giấc mơ đó không giống như một cơn ác mộng đơn giản, cô có chút hoài nghi rằng thần giao cách cảm đã đưa cô vào mạng lưới kết nối thực vật dị biến, cô đã ở trong giấc mơ nhìn thấy đốm sáng đặc biệt không giống với những đốm xung quanh, số lượng…dường như phù hợp với thực vật đột biến cấp S.
Chỉ là cô không rõ tình hình cụ thể của Uyên đảo mà thôi.
Nhưng ba đốm sáng gần nhau ở một phương hướng khác, cho cô một cảm giác rất giống với ba cây dị biến ở căn cứ số ba.
“Là lỗi của anh.” Giang Tập đột nhiên nói: “Năm đó anh không ngăn cản được giáo sư.”
Triệu Ly Nông vẫn còn đang suy nghĩ về mạng lưới kết nối cây cối, nghe thấy điều này thì ngạc nhiên: “Sư huynh, anh ngăn cản giáo sư về cái gì?”
Sắc mặt Giang Tập phức tạp: “Dị biến năm thứ hai, giáo sư bắt đầu thay đổi chủ ý, cho rằng con người nhất định phải tiến hóa mới có thể sống sót qua vấn nạn này, anh không phản đối quan điểm của thầy, nhưng là … giáo sư quá gấp gáp, không ngừng dùng tính mạng đi lấp đầy, con người không ngừng chết trong tay của thực vật dị biến, người của chúng ta cũng chết đi vô số đếm không hết.”
“Dị biến năm thứ ba, giáo sư đã chuyển tất cả các phòng thí nghiệm đến Uyên đảo, nơi có biển bao quanh bốn phía, một khi phòng thí nghiệm xảy ra sai sót, người trên đất liền vẫn có cơ hội xử lý.” Giang Tập nhớ lại chuyện xảy ra năm đó: “Nhưng thí nghiệm chết quá nhiều người, ở cuộc họp thường kỳ anh đã phản đối thí nghiệm tiếp theo của thầy, cũng âm thầm tìm gặp giáo sư nhiều lần.”
Giang Tập cười khổ nói: “Nhưng em cũng biết tính tình của giáo sư, khi thầy đã quyết định chuyện gì, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì đều phải làm cho xong.”
Triệu Ly Nông đã làm việc với giáo sư trong bảy năm, vì vậy đương nhiên hiểu rõ tác phong của thầy mình.
“Sau đó, anh chủ động rút lui khỏi tổ đội thí nghiệm của giáo sư, mặt khác lại thành lập tổ đội thí nghiệm của mình.” Giang Tập nói: “Sau đó anh chỉ theo dõi ghi chép nghiên cứu về các loại thực vật dị biến, sau lại đem dữ liệu cung cấp cho mọi người.”
Triệu Ly Nông nhìn chăn bông đường kẻ trên giường, hỏi điều vẫn chưa hỏi: “Sư huynh, giáo sư sau đó xảy ra chuyện gì.”
Giang Tập im lặng một lúc lâu rồi nghiêng mặt sang một bên: “Dị biến năm thứ tám, giáo sư đã sử dụng một loại thuốc tiêm mới được nghiên cứu tiêm vào cơ thể con người, tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, phòng thí nghiệm hạt nhân trên Uyên đảo tắm trong biển máu. Giáo sư, sư huynh sư tỷ, tất cả bọn họ … Sau khi sự việc này xảy ra, tất cả các đối tượng thử nghiệm và tư liệu đều bị phá hủy, phương hướng thí nghiệm về sự tiến hóa của nhân loại đã hoàn toàn bị chôn vùi và gác lại.”
“Kỳ thật giáo sư nói không sai, chỉ là phương pháp quá cấp tiến, nhân tố tăng trưởng cùng kim gen không phải cũng thuộc về phạm trù tiến hóa của nhân loại sao?”
Triệu Ly Nông không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào những đường kẻ trên chăn, mãi cho đến khi cảm thấy đau nhói.
“Mặc dù tư liệu nghiên cứu của giáo sư đã bị phá hủy, nhưng nếu Triệu Phong Hòa là cháu gái của thầy, có lẽ trong tay cô ta có thể giấu tư liệu của giáo sư.” Giang Tập thoát khỏi ký ức của mình, nhìn về phía Triệu Ly Nông: “Tiểu Triệu, thân thể em về sau có di chứng gì hay không? Chỉ cần sư huynh còn sống sót, nhất định sẽ tìm ra biện pháp giải quyết.”
“Ở chỗ này.” Một lát sau, Triệu Ly Nông giơ ngón tay chỉ đầu của mình: “Sư huynh, có lúc em có thể cảm nhận được thực vật dị biến.”
…
Ngoài cửa, bộ đàm trên vai Diệp Trường Minh đột nhiên vang lên.
“Đội trưởng, camera giám sát ban đêm giám sát ở phòng bệnh bị người xâm nhập qua.” Âm thanh của Đổng Hưng từ bên trong truyền đến.
Diệp Trường Minh quay mặt: “Phòng nào? Khi nào?”
“Phòng của Kỷ lão, tám giờ tối kết thúc.”
Diệp Trường Minh ngước mắt nhìn camera giám sát trong phòng khách kia: “Đã kiểm tra nguồn gốc xâm nhập chưa?”
“Đã tra.” Đổng Hưng kỳ quái nói: “Là IP của Viện nghiên cứu nông học trung ương.”
Nếu là nghiên cứu viên cao cấp của Viện nghiên cứu muốn quan tâm đ ến thân thể của Kỷ lão, hoàn toàn có thể đăng ký yêu cầu chính thức, không cần tốn nhiều sức lực xâm nhập.
“Làm sao vậy?” La Phiên Tuyết ở đối diện hỏi.
Diệp Trường Minh mở quang não, thử liên lạc với Nghiêm tổ trưởng và Đan Vân ở Viện nghiên cứu, nhưng không có ai tiếp nhận, sau đó liên lạc với đội trưởng Dị sát đội được cử đến lần này, nhưng cũng không có động tĩnh gì.
Diệp Trường Minh quay đầu lướt qua cánh cửa đóng chặt ở bên trong, ấn bộ đàm lên vai: “Mọi người đề cao cảnh giác, Diêu Nhượng, quân khu vẫn chưa có tin tức gì gửi tới sao?”
“Quân khu?” Diêu Nhượng khó hiểu: “Không có.”
“Viện nghiên cứu khả năng đã xảy ra chuyện, cậu có thể liên lạc bên quân khu, xem bọn họ nói thế nào.” Diệp Trường Minh đi tới cửa phòng ngủ.
Bộ đàm kêu tút tút vài tiếng, mới truyền đến giọng nói của Diêu Nhượng: “…hình như cũng muộn rồi.”
“Ầm!”
Cửa phòng bệnh đột ngột bị đá mạnh từ bên ngoài.
“Mẹ?” La Phiên Tuyết nhìn ra ngoài cửa, theo bản năng kêu lên.
Tất cả đội viên của Dị sát đội ở trong phòng nhanh chóng quay lại và rút súng, chỉ vào cửa.
Chỉ nhìn thấy La Liên Vũ đứng ngoài cửa, một bên mắt được băng gạc thô sơ, băng gạc vẫn đang rỉ máu, phía sau bà ta là Nghiêm Thắng Biến, hai người một trước một sau đi vào.
Lúc này Diệp Trường Minh mới nhìn thấy tình huống ở phía sau bọn họ.
…
Thời gian trở lại lúc 9 giờ tối, địa điểm trong phòng họp cao nhất.
“Con mắt nào?” Đồng Đồng khom người cười lộ ra hai lúm đồng tiền hỏi La Liên Vũ.
La Liên Vũ: “…Mắt trái.”
Mọi người không ai ngờ được hành động tiếp theo của Đồng Đồng, một tay Đồng Đồng nắm lấy sau gáy của La Liên Vũ, năm đầu ngón tay dị hóa thành dây leo mảnh, lòng bàn tay, ngón cái, ngón áp út, ngón út cố định đầu La Liên Vũ, hai ngón tay còn lại đột nhiên luồn vào hốc mắt trái của bà ta, mạnh mẽ móc một con mắt ra.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến khi mọi người kịp nhận ra thì tiếng kêu thống khổ thảm thiết của La Liên Vũ đã vang vọng khắp phòng hội nghị.
Nghiêm Thắng Biến đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Triệu Phong Hòa ngồi ở ghế cuối cùng đối diện: “Có chừng có mực!”
Sắc mặt Triệu Phong Hòa không được đẹp cho lắm, bà ấy nhìn Đồng Đồng khảm nhãn cầu vào dây leo, vẫy tay ra hiệu cho người khác chữa trị cho La Liên Vũ, sau đó nói: “Đồng Đồng, lại đây.”
“Mẹ nuôi, con đi lấy bản thảo cho mẹ.” Đồng Đồng vừa đi vừa nói.
Triệu Phong Hòa vẫy tay với cô ấy, yêu cầu cô ấy ngồi xổm xuống.
Đồng Đồng không chút do dự ngồi xổm bên cạnh Triệu Phong Hòa: “Phải làm cho mọi người nhìn thấy được bọn nghiên cứu viên giả dối xảo quyệt này…”
Triệu Phong Hòa chẳng biết lúc nào cầm trong tay một ống tiêm, không chút do dự tiêm sâu vào cổ cô ấy, tiêm thuốc loãng vào đó, Đồng Đồng quỳ trên mặt đất, thân thể đau đớn vặn vẹo, đầu rũ xuống, triệu chứng của ngón tay dị hóa bắt đầu biến mất, nhãn cầu cũng rơi xuống.
Triệu Phong Hòa vươn tay bắt lấy, đưa cho vệ sĩ riêng bên cạnh: “Đi lấy bản thảo.”
Vệ sĩ riêng nhanh chóng đưa nhãn cầu cất vào lọ chứa, biến mất khỏi phòng họp.
Đồng Đồng quỳ bên chân Triệu Phong Hòa, bà ấy vừa rút ống tiêm ra, Đồng Đồng liền ngã xuống đất, trên cổ thỉnh thoảng nổi gân xanh.
La Liên Vũ ở bên cạnh được tiêm thuốc tê cùng thuốc an thần, vội vàng băng bó, chỉ trong chốc lát đã xụi lơ, trong nháy mắt già thêm vài tuổi, nhưng bà ta cũng có thể chịu đựng được, ngoại trừ ban đầu kêu r3n thảm thiết, nhưng lại không có hành vi gì quá khích.
“Xin lỗi, Đồng Đồng có chút mất kiểm soát.” Triệu Phong Hòa chủ động xin lỗi, một lúc sau mới nói: “Nhưng cũng coi như là phản lực tà ác mà thôi*.”
* Phản lực tà ác là phản hồi của thế lực tà ác, một từ thông dụng trên Internet, một thuật ngữ được người hâm mộ sử dụng, có nghĩa là bị phản ứng dữ dội bởi những hành động xấu xa hoặc lời nói ác ý.
“Câu này là ý gì?” Đan Vân không thể tin được, mặc dù bà không có thiện cảm với La Liên Vũ, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy người như Triệu Phong Hòa, huống hồ trước đây bà cũng đã nhiều lần nói chuyện với Đồng Đồng, chưa bao giờ nghĩ Đồng Đồng lại điên như vậy.
Triệu Phong Hòa chế nhạo: “Mấy vị nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên ở xung quanh khu vực Hạ nội thành bắt nam trộm nữ, âm thầm làm thí nghiệm, nên nghĩ đến một ngày phải bị báo ứng.”
“Bắt nam trộm nữ?”
“Cuộc thí nghiệm?”
Tất cả mọi người trong phòng họp cao nhất đều kinh ngạc, nhưng khi nhìn kỹ lại mới phát hiện có người đang giả vờ khuôn mẫu.
“Tôi chỉ là dựa theo quy trình bình thường tiến hành thí nghiệm trên thân thể người mà thôi.” La Liên Vũ một tay sờ sờ hốc mắt trái, âm thanh khàn khàn: “Mỗi trường hợp đều có ghi hình đầy đủ.”
“Bà đã cắt đứt quan hệ với La gia sao?” Triệu Phong Hòa liếc mắt nhìn người trong phòng họp: “Diêu gia, Bành gia, Lý gia… Lúc đầu làm sao thí nghiệm trên những người kia, tất cả các người đều không biết sao?”
Cổ họng Diêu Hứa Trí giật giật, bàn tay dưới gầm bàn vô thức nắm chặt lại, Bành Bác Bình thậm chí không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, sắc mặt trở nên khó coi.
Những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên được Viện nghiên cứu nêu tên này ít nhiều cũng có liên quan, tất cả các nghiên cứu viên cao cấp sạch sẽ trước mặt đây, thân là con cái của bọn họ, có người biết chuyện, cũng có người bị giấu diếm.
Lúc này, vệ sĩ riêng ôm một bản thảo cũ chạy tới, cùng lúc đó, có người cúi người ghé vào tai Triệu Phong Hòa nói nhỏ vài câu.
“Coi chừng bọn họ.” Triệu Phong Hòa cầm bản thảo, sai người ôm Đồng Đồng, vội vàng cùng bà ấy rời đi.
Vài phút sau, Triệu Phong Hòa đi ra khỏi Viện nghiên cứu, quay người đi đến trung tâm mua sắm bên cạnh, theo sau là vệ sĩ riêng đang ôm Đồng Đồng hôn mê bất tỉnh.
Trung tâm thương mại đã tắt đèn đóng cửa, sau khi Triệu Phong Hòa quẹt thẻ vào cửa, cũng không bật đèn, trong bóng tối có người nói: “Đã lấy được bản thảo rồi sao?”
Triệu Phong Hòa đi thẳng đến một cửa hàng quần áo, đẩy móc áo ra, đặt tay lên bức tường trắng, một ngọn đèn xanh nhạt sáng lên, bức tường mở ra về phía bên trong, xuất hiện một lối vào dưới lòng đất.
Những người trong Viện nghiên cứu sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng có một phòng thí nghiệm ở ngay trung tâm mua sắm bên cạnh.
“Mẹ còn tưởng rằng con muốn trốn đến cùng?” Triệu Phong Hòa lạnh lùng nói.
Bà ấy bước nhanh xuống dưới, theo sát là vệ sĩ riêng, bóng người trong bóng tối cũng chậm rãi đi theo.
Những ngọn đèn dưới lòng đất giống như ánh sáng ban ngày, nhiều dụng cụ khác nhau được đặt trong không gian rộng lớn, tràn ngập bầu không khí lạnh lẽo của phòng thí nghiệm.
“Bên ngoài thực vật dị biến từ lúc trời mưa liền bắt đầu kích động, kích động vừa mới tăng lên không lâu, khi trở về mới phát hiện thuốc loãng cũng không thể ngăn được bà ấy bị dị hóa.” Hà Nguyệt Sinh từ trong bóng tối đi ra, chậm rãi nói.
Triệu Phong Hòa nhìn khoang đông lạnh khổng lồ thẳng đứng ở giữa, có một người phụ nữ đang nằm trong đó, nhưng ngoại trừ khuôn mặt của bà, thân thể tứ chi, đặc biệt hai chân đều đã bị dị hóa thành vỏ cây sần sùi màu nâu.
“Tiểu Đồng rất ít khi ra ngoài, sau này khi sinh bệnh, hai chân không thể đứng thẳng được.” Triệu Phong Hòa đến gần, giơ tay chạm vào cửa khoang lạnh lẽo: “Lúc trước mẹ nghĩ đến việc được nhận vào nghiên cứu viên trước, chỉ cần mẹ sống được bao lâu, liền có thể nuôi bà ấy sống bao lâu.”
Con gái của Triệu Hiền là Triệu Đồng.
Hai người chênh lệch tuổi tác không bao nhiêu, ở bên ngoài Triệu Phong Hòa trở thành con gái của Triệu Hiền, về sau Triệu Đồng lâm bệnh không đứng dậy được, sau khi Triệu Hiền chết, Triệu Phong Hòa mang Triệu Đồng đến sống ở ngoại thành của Hạ nội thành.
Triệu Phong Hòa muốn tham gia sát hạch nghiên cứu viên, tiến vào Viện nghiên cứu, hoàn thành mục tiêu ông nội mình, nhưng không ngờ rằng vào ngày sát hạch ấy, Triệu Đồng đã bị bắt cóc và trở thành đối tượng thí nghiệm.
Các gia tộc Diêu, La, Bành, Lý đã bí mật giấu bản thảo của Triệu Khiên Minh, sau khi Viện nghiên cứu được thành lập không lâu, bọn họ lặng lẽ tiếp tục tiến hành các thí nghiệm trên thân thể con người, các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên khác của Viện nghiên cứu cũng ít nhiều đoán được điều gì đó, nhưng đều khoanh tay đứng nhìn.
Hạ nội thành trở thành nơi tuyển chọn tự nhiên đối tượng thí nghiệm.
Hiếm khi Triệu Đồng ra ngoài, muốn mua thứ gì đó cho Triệu Phong Hòa, còn chúc bà ấy sát hạch thuận lợi, nhưng bởi vì thân thể tàn tật nên trở thành mục tiêu.
Những người kia muốn những người ở các độ tuổi khác nhau và các điều kiện thể chất khác nhau làm thí nghiệm, đôi chân của Triệu Đồng không chỉ bị tiêm thuốc thử nghiệm dung hợp với thực vật dị biến, thậm chí có người còn muốn quan sát trạng thái di truyền của thế hệ sau, xem bọn họ có phải là tiểu quái vật hay không.
Vì vậy, bà đã có thai.
Nếu sau này Giang Tập không phát hiện ra hành vi bí mật của mấy gia tộc kia, phá hủy những phòng thí nghiệm đó, sợ rằng Triệu Đồng sẽ không có cơ hội trốn thoát.
Triệu Phong Hòa ngẩng đầu nhìn người trong khoang đông lạnh đang bị dị hóa sắp lan đến trên gương mặt: “Đáng tiếc mẹ chỉ có thể áp chế cho bà ấy trong một năm ngắn ngủi, sau này cơ thể của bà ấy hoàn toàn sẽ không thể khôi phục hình dạng con người.”
Đồng Đồng sinh ra đã có đôi tay dị dạng, quả nhiên thật sự giống như một tiểu quái vật.
Tuy nhiên, Triệu Phong Hòa vẫn còn giữ một ống huyết thanh mà ông nội của bà ấy đã đào thải năm đó, tiêm nó vào cơ thể của Đồng Đồng, tiểu quái vật không chết mà còn trở nên bình thường.
Nhưng những năm gần đây, thân thể của Đồng Đồng ngày càng mất kiểm soát, Triệu Phong Hòa đã tốn rất nhiều công sức để phục hồi được thuốc loãng.
“Bản thảo của ông cố.” Hà Nguyệt Sinh đứng phía sau nhắc nhở, cậu rất ít tới nơi này, khi còn bé cũng chỉ gặp Đồng Đồng vài lần.
Triệu Phong Hòa định thần lại, đi đến bàn thí nghiệm và mở bản thảo vừa lấy được.
Chữ viết tay quen thuộc đập vào mất, kiểu chữ trên bản thảo rất mạnh mẽ quyết đoán.
Triệu Phong Hòa lúc đầu lật trang rất chậm, sau đó càng lúc càng nhanh, bà ấy gần như liếc qua liền lật sang trang tiếp theo, xem xong trang cuối cùng, bà ấy dùng sức vỗ mạnh xuống bàn, hít một hơi thật sâu: “Bản thảo này không phải là bản mà ông cố của con đã đề cập.”
Tuy nhiên, Hà Nguyệt Sinh đột ngột di chuyển, cậu nhanh chóng di chuyển ra phía sau Triệu Phong Hòa, ấn Đồng Đồng đang ngồi trên ghế đã mở to mắt, tiêm thuốc loãng vào cổ cô ấy một lần nữa, xác nhận cô ấy nhắm mắt rồi mới buông tay ra.
“Thực vật dị biến ngày càng trở nên xao động kịch liệt.” Cậu thấp giọng nói.
Nhìn vào người phụ nữ trong khoang đông lạnh, nửa khuôn mặt của bà đã bị bao phủ bởi lớp vỏ cây màu nâu.
Triệu Phong Hòa trầm mặc một lát: “Có quan hệ với Triệu Ly Nông.”
“Muốn đi tìm Tiểu… Triệu Ly Nông à?” Hà Nguyệt Sinh hỏi.
“Giang Tập ở cùng cô ta.” Triệu Phong Hòa cất bản thảo rồi đứng dậy: “Ông ta hẳn là biết một vài chuyện.”