Edit & beta: Rya
Phía trước bức tường cao phía đông, vô số cành cây, rễ cây xương xẩu của thực vật dị biến điên cuồng sinh trưởng dưới màn mưa, công kích ba chiếc xe địa hình nhỏ “chạy vội” tới.
Những khẩu súng trong tay đội số 0 dường như nhỏ bé không đáng kể, dù đạn có bắn chính xác khiến cho thực vật dị biến khô héo và tử vong, cũng không thể kìm hãm những thực vật dị biến mới không ngừng vọt tới xung quanh mình.
Nhưng rất nhanh ngay sau đó, đạn pháo từ bức tường cao bắn tới, đáp xuống bên cạnh chiếc xe địa hình đang di chuyển, làm nổ tung những thực vật dị biến đang chắn đường, phút chốc tạo thành một lỗ hỏng, nhưng trong khoảng cách đạn pháo bay tới, thực vật dị biến khác sớm chiếm lấy vị trí trống của nó, lần nữa ngăn chặn lại.
Tốc độ của xe địa hình liên tục bị kìm lại.
Trên đường đi, Diệp Trường Minh vội vàng đẩy cửa xe, cầm đao nhảy xuống, vừa đứng vững, mưa rơi xuống đầu vai, không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng.
Triệu Ly Nông quay đầu lại, xuyên qua cửa sổ ướt sũng nước mưa, cô chỉ nhìn thấy một bóng đen mơ hồ, nhanh chóng biến mất trước mắt cô, sau đó là những cành cây rễ cây gãy nát từ trên trời rơi xuống, cô có thể cảm nhận được tốc độ của chiếc xe đã nhanh hơn.
Bên trong xe yên tĩnh, Tả Hoa ngừng nói chuyện, nhìn chằm chằm về phía trước và lái xe, cố gắng tránh mọi chướng ngại vật, cửa sổ bên cạnh ghế lái được mở ra để anh ta có thể thuận tiện quan sát tình hình đường xá trong đêm mưa tốt hơn, cũng có thể nghe thấy những động tĩnh bất thường nhanh hơn.
Mưa theo gió vào tạt vào mặt Triệu Ly Nông, trong nháy mắt những giọt nước mưa như sương nhỏ xuống người cô dọc theo hàng mi, cô bám chặt vào tay vịn xe để khỏi bị xóc nảy.
Triệu Ly Nông im lặng nhìn ra cửa sổ xe phía trước, thấy nhiều loài thực vật khác nhau trải dài và tập hợp lại, giống như những làn sóng ập đến, nhưng những con sóng này đều sống động, chúng nở hoa và héo úa, lẫn trong cơn mưa đêm và rơi xuống khắp bầu trời, thực vật dị biến mới lại từ bên trong những cành khô héo bật ra, dường như vĩnh viễn không ngừng.
“Càng ngày càng nhiều.” Tả Hoa đột nhiên nói, anh ta rõ ràng cảm giác được số lượng thực vật dị biến tiếp cận bọn họ ngày càng tăng nhanh.
Ba chiếc xe địa hình đang di chuyển ra khỏi bức tường cao, càng ngày càng xa, sức mạnh của vũ khí trợ lực trên bức tường cao đang yếu dần, trên chiếc xe bán tải địa hình ở cuối, Chi Minh Nguyệt chịu trách nhiệm dọn dẹp những thực vật dị biến xung quanh chiếc xe phía trước mà Triệu Ly Nông đang ở, Côn Nhạc thì chịu trách nhiệm giải quyết những mối nguy hiểm xung quanh chiếc xe của họ, sự hợp tác giữa hai người là hoàn hảo.
Cho đến khi toàn bộ thân sau của chiếc xe đột nhiên nghiêng lên cao, một chiếc rễ có gân xoắn từ dưới đất đâm vào khung sau của chiếc xe, lúc này chiếc xe đột nhiên bị nhấc bổng lên, cả hai người đều đâm sầm vào phía trước, Chi Minh Nguyệt xoay người lại bắn phá, bắn trúng vào sợi rễ, tiếp theo là nhiều sợi rễ khác nhau ở phía trước từ dưới mọc lên.
Bánh xe trước vẫn đang tăng tốc, lê về phía trước.
“Cậu chú ý phía trước, tôi xuống xe!” Côn Nhạc một tay bắt lấy khung cửa, chuẩn bị nhảy xuống.
Nhưng anh ta còn chưa kịp xuống dưới, đống rễ cây đâm thủng nóc xe đều đã gãy đứt đoạn, thân sau xe đột nhiên lại đập xuống một lần nữa, theo quán tính lao về phía trước một đoạn dài.
Côn Nhạc dừng một chút, lúc xe đàn hồi, anh ta mượn lực đứng thẳng dậy, giơ tay lau nước mưa trên mặt, mở mắt ra quay đầu lại, lúc này mới phát hiện một người đứng ở phía sau: “Là cậu sao?”
“Thuận tiện quá giang một chút.” Hà Nguyệt Sinh xông tới, một tay nắm lấy thanh xe phía sau, vươn người tới, giữa ngón tay xoay một thứ có ánh bạc, cậu hỏi Côn Nhạc: “Không ngại chứ?”
Hà Nguyệt Sinh toàn thân ướt sũng, tóc xõa trên trán, một đôi mắt phượng hiếm khi sắc bén, quần áo rách vài chỗ, dưới màn mưa gột rửa không thấy nhiều vết máu, nhưng mùi máu tanh vẫn phảng phất khắp cả người của cậu.
Ánh mắt của Côn Nhạc rơi vào thanh chủy thủ hình cung trong tay cậu: “… Hiện tại nghiên cứu viên thật sự là đa tài đa nghệ.”
Hà Nguyệt Sinh cất thanh chủy thủ đi, lấy một quả lựu đạn từ thắt lưng ra, tháo vòng kéo ra, dùng sức ném về phía sau.
“Oanh!”
Thuốc nổ làm nổ tung thực vật dị biến, cho bọn họ có chút không gian rời đi, vừa mới từ trên trời nhìn xuống, ba chiếc xe giống như bị biển thực vật dị biến nhấn chìm.
Mưa dần tạnh, nhưng sự điên cuồng của các loài thực vật dị biến vẫn chưa biến mất, tiếng xào xạc của sự sinh trưởng ngày càng rõ ràng hơn, chỉ cần nghe thôi cũng có thể cảm nhận được sự dâng trào dày đặc.
Diệp Trường Minh đã được tiêm kim gen trước khi ra ngoài, tốc độ di chuyển của anh trở nên cực kỳ nhanh chóng, anh cầm đao di chuyển qua lại giữa các loài thực vật dị biến, dọn đường cho xe đi.
Tuy nhiên, có quá nhiều thực vật dị biến.
Trong xe, Triệu Ly Nông nắm chặt tay vịn và lắc đầu, cô có thể cảm thấy não mình đang tiếp nhận một số tín hiệu, thỉnh thoảng lóe lên một góc nhìn từ trên cao, hình như là gốc của những loài thực vật dị biến cao lớn ở phía xa, còn có tình hình dưới lòng đất tối tăm.
Tất cả các loại hình ảnh tràn vào tâm trí cô, cô không thể kiểm soát được nó.
Triệu Ly Nông thậm chí bắt đầu nhận thấy rằng ý thức của cô đang dần dần bị chiếm cứ, cô có thể thần giao cách cảm cảm giác được thực vật dị biến, tương tự thực vật dị biến cũng có thể chiếm lĩnh ý thức và góc nhìn của cô.
Cô biết rõ, có một bàn tay đen tối ở sau lưng điều khiển những thực vật dị biến điên cuồng này đang cố gắng chiếm cứ ý thức của cô.
Vào giờ phút này, Triệu Ly Nông giống như một thiết bị máy móc bị quá tải do dữ liệu truy cập không khớp.
Tả Hoa ở xe phía trước vẫn đang xoay mạnh tay lái, cố gắng tránh những rễ cây dị biến đột nhiên xuất hiện, nhưng Triệu Ly Nông ngồi ở ghế sau vẫn đang giữ chặt tay vịn, ọa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, cô chật vật đưa ống tay áo lên lau vết máu trên khóe miệng.
“Đi thêm 5km nữa.” Âm thanh của Diệp Trường Minh từ trong bộ đàm truyền đến: “Tất cả thực vật dị biến bên ngoài tường cao đều đuổi tới đây, khoảng trống này đủ để Căn cứ trung ương chuẩn bị cho đợt công kích tiếp theo. Máy bay của Kỷ lão đã an toàn bay trên không trung, Nghiêm Lưu Thâm cũng đã lái trực thăng trở lại, chuẩn bị đón bọn họ.”
Tả Hoa thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời nói của đội trưởng, kiên trì tiếp tục đi thêm 5km nữa. Lợi dụng ngọn lửa từ vụ nổ phía trước, anh ta theo bản năng lướt qua kính chiếu hậu của xe lùi về phía sau, phát hiện trên mặt Triệu Ly Nông bê bết máu, anh ta nhất thời giật mình vô thức đạp phanh.
Vừa phanh lại, tốc độ của anh ta chậm lại, thực vật dị biến lập tức bắt lấy kẽ hở, chỉ trong vài giây, một cái rễ cây dày đặc dị thường từ dưới đất chui ra, trực tiếp hất tung nóc xe địa hình lên.
Chiếc xe địa hình trong nháy mắt đã cách mặt đất năm sáu mét, cao gần tòa nhà hai tầng.
Tả Hoa sắc mặt tái nhợt, một tay tháo dây an toàn, định lật người ra ghế sau, hy vọng có thể đưa Triệu Ly Nông xuống trong khi chiếc xe chưa bị phá hủy hoàn toàn. Nhưng động tác của anh ta vẫn chậm hơn một bước, một sợi rễ xuyên qua sàn xe, đâm thẳng vào, mắc vào ghế lái, sượt qua mặt anh ta.
“Nghiên cứu viên Tiểu Triệu!”
Khoảng cách quá gần, Tả Hoa không dám nổ súng, một khi viên đạn xuyên qua, rất có khả năng sẽ trúng Triệu Ly Nông, cho nên thay vào đó anh ta chạm vào thanh chủy thủ bên hông.
Trong lúc do dự, chiếc xe địa hình trên không trung lại lăn lộn một vòng, anh ta chỉ có thể vươn tay nắm lấy tay vịn phía trên, cuộn người lại, men theo chiếc xe chuyển động.
Chỉ sau một lúc do dự như vậy, càng có nhiều loài thực vật dị biến vây quanh xe, cành và rễ sắc nhọn đâm thủng lốp xe, từ mọi hướng chui vào trong xe.
Tả Hoa không thể tránh kịp thời, bàn chân trái của anh ta đã bị một chiếc rễ dày bốn sợi đâm vào.
Đã quá muộn!
Tả Hoa từ bỏ việc sử dụng súng trong không gian hẹp, dùng tay không nhổ sợi rễ cành cây chắn giữa anh ta và chỗ ngồi ở ghế sau, lòng bàn tay anh ta nháy mắt bị đâm xuyên, máu tươi bắn tung tóe trên mặt anh ta.
Anh ta chỉ kịp nhìn thoáng qua Triệu Ly Nông đang cúi đầu nắm chặt tay vịn, thì một cái cây khác chui qua khe hở, anh ta vội ngả người ra sau để tránh hậu quả bị đâm vào quai hàm, nhưng khóe mắt anh ta thoáng nhìn thấy thêm một thứ gì đó, có quá nhiều rễ cây từ ngoài xe chui vào, chỉ chút nữa là đâm thủng người trong xe.
Kết thúc rồi…
Tả Hoa đột nhiên cảm thấy tội lỗi bất lực vì đã không chăm sóc tốt cho nghiên cứu viên Tiểu Triệu.
Cả người Triệu Ly Nông cứng đờ tại chỗ, giống như đang chống lại cái gì, mu bàn tay nắm trên tay vịn, có thể thấy hai đường gân xanh nổi rõ, cô đột nhiên quay đầu lại.
Lúc này, tất cả rễ và cành cây xen kẽ đang đến đột nhiên đình trệ, cứng đờ đứng trong xe, đầu nhọn tà ác sắc bén vẫn đang mang theo nước mưa nhỏ giọt.
— Tí tách
Rơi xuống xe.
Tả Hoa, người đang cho rằng thời gian của cái chết đang đến gần: “?”
Diệp Trường Minh ở cách đó không xa lập tức phát hiện bọn họ đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới, mượn lực giẫm lên rễ cây quét tới sợi rễ, tiến lại gần chiếc xe đã lật nhào mấy lần, mũi đao áp sát nóc xe một vòng, phát ra âm thanh ma sát chói tai của tiếng kim loại, còn mang theo tia lửa.
“Tự mình đi ra.” Âm thanh lạnh lùng của Diệp Trường Minh từ bên ngoài truyền đến.
Tả Hoa trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhiều năm trải qua sinh tử như vậy, anh ta nhanh chóng phản ứng lại được, rất nhanh liền xoay người một cước đá vào nóc xe bị cắt đứt, từ bên trong nhảy ra khỏi xe, một tay cầm thanh chủy thủ đâm vào một sợi rễ phía dưới, thẳng tắp lướt xuống.
Diệp Trường Minh tránh đi nóc xe bị đá bay, nhìn thấy Triệu Ly Nông cuộn tròn trong xe, trên người thắt dây an toàn, quét qua các cành và sợi rễ của thực vật dị biến trong xe, cắt đứt dây an toàn, anh ôm người ra ngoài, từ trên không trung nhảy xuống.
Một loạt hành động này nhanh đến mức trong mắt người thường chỉ có tàn ảnh.
Khi anh nhảy xuống, Triệu Ly Nông trong ngực lại phun ra một ngụm máu, cành cây trên xe phía sau lập tức chuyển động, tất cả đều đâm vào chiếc xe phía sau, chỉ trong vài giây, toàn bộ chiếc xe đã bị đâm nát tan tành.
“Đội trưởng, ở đây!”
Chi Minh Nguyệt và những người khác từ phía sau lao tới, tiếng phanh gấp inh ỏi, Tả Hoa – người ở gần nhất vươn mình lên xe, khi xoay đầu liền thấy đội trưởng cũng đang đi về phía này.
“Chăm sóc tốt cho cô ấy.” Diệp Trường Minh đưa Triệu Ly Nông lên xe, liếc nhìn liền thấy trong xe có thêm một người, cuối cùng xoay người tiếp tục mở đường.
Mọi người đều ướt sũng, cũng may trời sắp tạnh mưa, Chi Minh Nguyệt cất súng, ngồi xổm xuống kiểm tra sơ qua cho Triệu Ly Nông đang dựa vào đầu xe, kỳ lạ nói: “Không có ngoại thương.”
Hà Nguyệt Sinh đến gần, đã bị Tả Hoa chặn lại.
“Cậu ấy cần cái này.” Hà Nguyệt Sinh lấy một thứ gì đó từ trong ngực ra và ném cho Chi Minh Nguyệt.
Chi Minh Nguyệt nhìn hộp dài trong tay, cau mày mở ra, bên trong phát hiện một mũi tiêm: “Đây là cái gì?”
“Thuốc loãng, có thể để cho cậu ấy cầm cự.” Hà Nguyệt Sinh nhìn Triệu Ly Nông đang nhắm chặt mắt và nói, cậu đã nhận được tin tức từ Triệu Phong Hòa, vì vậy đã đặc biệt chuẩn bị thuốc loãng tới đây.
Thứ này có thể tạm thời giảm bớt mối liên hệ giữa Triệu Ly Nông và thực vật dị biến.
Nó giống như cuộc đấu tranh của các tế bào dị hóa trong cơ thể của Đồng Đồng.
Cậu vừa dứt lời, Triệu Ly Nông đang ngồi ở đó lại nôn ra một ngụm máu lớn, mày cau chặt, hai tay buông thõng trên xe cũng nắm chặt lại, như đang chịu đựng trước cơn đau đớn cực kỳ.
Chi Minh Nguyệt nhìn trạng thái của Triệu Ly Nông, vẫn còn do dự, cuối cùng, giọng nói của Diệp Trường Minh từ bộ đàm truyền đến: “Tiêm đi.”
Lúc này, Chi Minh Nguyệt cầm lấy ống tiêm bên trong, kéo tay áo của Triệu Ly Nông, tiêm chất thuốc loãng vào.
Triệu Ly Nông không còn có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, ban đầu cô cảm thấy bị mắc kẹt trong một nơi tối tăm, sau đó xung quanh cô xuất hiện ngày càng nhiều đốm xanh, những đốm xanh đó từ từ tụ họp lại, phát ra năng lượng rồi truyền ra xa, ở đằng xa một đốm xanh khổng lồ dần dần xuất hiện, khi nó đến gần hơn, cô thấy rõ ràng lãnh thổ của mình đã bị chiếm đóng.
Khi nó càng đến gần, đầu cô đau như búa bổ, đầu óc như bị thứ gì đó gặm c ắn, vô số ký ức lướt qua trước mắt cô, giống như đèn lồ ng xoay tròn, bay về phía đốm xanh ở đằng xa.
Triệu Ly Nông biết rất rõ ràng rằng ý thức của cô đang bị chiếm cứ, nhưng cô không thể làm gì được, cho đến khi một thứ gì đó đột nhiên tiến vào cơ thể cô, những đốm xanh trước mắt cô bắt đầu biến mất, cô mới từ từ bị kéo ra.
“Khụ khụ!”
Triệu Ly Nông ho khan một tiếng, mở mắt ra và cảm thấy miệng mình có đầy máu tanh, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Hà Nguyệt Sinh ở đối diện.
Đầu tiên cậu theo bản năng tránh đi ánh mắt của cô, sau đó lại nhìn sang, thản nhiên hỏi: “Cậu tỉnh rồi?”
Những lời thì thầm bên tai cô tựa hồ đã tiêu tán đi không ít, Triệu Ly Nông dựa lưng vào không nhúc nhích, Côn Nhạc và Tả Hoa ở xung quanh cũng lưng tựa lưng, một trước một sau đối phó với những thực vật dị biến lao tới, Chi Minh Nguyệt ngồi xổm trước mặt hỏi cô cảm thấy thế nào.
“Tôi không sao.” Triệu Ly Nông trả lời cô ta, sau đó quay mặt đi, yên lặng ngồi đó, không nhìn Hà Nguyệt Sinh nữa.
Bây giờ cô bắt gặp ánh mắt của Hà Nguyệt Sinh, sẽ nhớ tới người giáo sư của mình, lại nhớ đến chuyện cậu liên hợp lại lừa dối cô.
Triệu Ly Nông cúi đầu, chống cằm trên đầu gối, giáo sư cũng lừa dối cô sao?
Hà Nguyệt Sinh một tay nắm lấy khung xe, một tay giơ mu bàn tay lên lau môi dưới nứt nẻ, rõ ràng là trước đó nước mưa đã làm ướt cả mặt, trên môi cũng ướt nhẹp, hiện tại vẫn nứt ra như cũ.
Cậu không nói nữa, chỉ động thủ với thực vật dị biến đến gần.
Từ tốc độ quá nhanh của Hà Nguyệt Sinh, có thể thấy được cậu cũng sử dụng kim gen, nhưng động tác chiêu thức đều rất thành thạo, hoàn toàn không giống người mới một chút nào.
Có lẽ, ngay từ đầu, mọi thứ đều là do con người thiết kế và dối trá.
Triệu Ly Nông thả tay xuống, vô tình chạm vào thứ gì đó cứng rắn trong túi, cô mới nhớ ra đó là khẩu súng đã được bỏ vào trước đó.
“Giữ chặt.” Chi Minh Nguyệt đứng giữa khoang xe sau, hô về phía Triệu Ly Nông ở trong góc.
Vừa dứt lời, cả chiếc xe đột nhiên phanh gấp, lại phút chốc ngoặt gấp, đuôi xe bị hất mạnh về phía trước, tránh khỏi sự tấn công của thực vật dị biến mọc lên từ mặt đất.
Triệu Ly Nông dựa vào góc giữa đầu xe và thân xe, một tay giữ lan can xe, tương đối ổn định.
Lúc này, chiếc xe lại ngoặt gấp, quay đầu lại, tiếp tục lao về phía trước, bốn người đứng đó như có sức nặng ngàn cân đè dưới chân, không rời khỏi vị trí.
Hà Nguyệt Sinh bước lên phía trước, dùng thanh chủy thủ cắt đứt một nhánh cây đang hướng về phía Triệu Ly Nông, đồng thời khom người tránh những chiếc lá của thực vật dị biến từ bên trái tấn công tới, mới vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Triệu Ly Nông ở đối diện không biết khi nào lấy ra một khẩu súng, giơ lên bắn về phía cậu.
Hà Nguyệt Sinh vốn có thể tránh được, mũi chân đã di chuyển, nhưng không biết nhớ ra điều gì đó thì ngừng lại, nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi viên đạn bắn tới.
“Bang!”
Viên đạn theo theo gió mạnh lướt sát quá, nổ tung ở bên tai và sau gáy cậu, trên gò má cậu lập tức xuất hiện một vết máu.
Hà Nguyệt Sinh ban đầu nghĩ rằng cô bắn lệch rồi, lại quay đầu lại, phát hiện ở phía sau bên phải có cành liễu mỏng.
Tốc độ của cành liễu này rõ ràng nhanh hơn nhiều so với các loại thực vật dị biến khác, hơn nữa âm thanh mà nó tạo ra cũng bị các loại thực vật khác che lấp, vừa rồi Hà Nguyệt Sinh không chú ý tới.
“Cậu… Bắn rất tốt.” Hà Nguyệt Sinh kinh ngạc nhìn Triệu Ly Nông.
Cậu thậm chí còn không biết cô học bắn súng từ khi nào.
Triệu Ly Nông đặt súng xuống, cụp mắt không nói gì, nhưng tim cô đập cực nhanh, cô không giỏi chuyện này, nhưng tình huống này không cho phép suy nghĩ, lúc đó cô lập tức nhớ đến nội dung của Diệp Trường Minh đã dạy, như thể có ai đó đang ở sau lưng nắm tay cô, ba điểm nối thành một đường thẳng, cuối cùng bóp cò, thành công trúng đích.
“Tôi thấy tương lai mấy nghiên cứu viên các cô các cậu có thể cướp bát cơm của chúng tôi.” Côn Nhạc khi đang thay đổi băng đạn, cố ý trêu chọc.
5km, bình thường chỉ cần một hai phút, nhưng bây giờ một tấc cũng khó nhúc nhích, nửa giờ qua cũng chưa đi được 4km, vừa vặn lại ra khỏi phạm vi công kích của tường cao.
Bây giờ còn lại hai chiếc xe, giống như mắc kẹt trong vũng lầy, căn bản tiến lên không được bao nhiêu.
Cho dù có Diệp Trường Minh ở bên cạnh, bọn họ cũng chỉ có thể bảo đảm an toàn cho hai chiếc xe trong phạm vi nhỏ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có cá lọt lưới tấn công bọn họ.
Càng có nhiều thực vật dị biến hơn đang đến gần, 1km cuối cùng đặt biệt khó tiến lên.
“Các cậu nghe kìa!” Chi Minh Nguyệt đột nhiên nói: “Âm thanh máy bay trực thăng.”
Mọi người nhìn lên bầu trời, quả nhiên nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng sáng loáng đang tiến đến, nhưng không dám hạ quá thấp, để tránh bị thực vật dị biến đâm trúng, dù là như vậy, vẫn có những cành thực vật dị biến cao cấp không ngừng vươn dài, cố gắng tiến đến độ cao kia.
Máy bay trực thăng chỉ có thể bay gập ghềnh để tránh đòn công kích.
Ngay sau đó, có một chiếc thang dây buông xuống, vài người nhanh chóng từ trên cabin leo xuống, chiếc máy bay trực thăng cấp tốc lao xuống, tạo cơ hội cho bọn họ nhảy xuống.
“Yểm hộ máy bay trực thăng.” Giọng nói của Diệp Trường Minh vang lên qua bộ đàm trên vai mấy người bọn họ.
Côn Nhạc và những người khác lập tức chĩa súng lên trên, để quét sạch những thứ lao tới chiếc máy bay trực thăng đang lao tới đang lẩn tránh.
Ở bên kia, mấy người Nghiêm Lưu Thâm và Nghiêm Tĩnh Thủy đều nhảy xuống, đi thẳng đến bên Triệu Ly Nông, Ngụy Lệ trốn ở cửa cabin, do dự một lúc, nhìn hoàn cảnh phức tạp bên dưới, ném Tiểu hoàng kê từ trên cao rơi xuống: “Tiểu Lệ, giế t chết bọn chúng!”
Tiểu hoàng kê từ trên cao rơi xuống, trong nháy mắt liền đập cánh, miễn cưỡng có thể bay được, khi đáp xuống đất thì phụt lên một tiếng, bắt đầu phình to đến độ cao bốn năm mét, nhưng so với một số thực vật dị biến xung quanh thì vẫn còn quá nhỏ.
Nhưng nó điên cuồng mổ cắn, tạm thời trấn áp một mảnh thực vật dị biến, đủ để mở đường cho Nghiêm Lưu Thâm và những người khác đi xuống.
“Đi!” Nghiêm Lưu Thâm lao về phía mấy người Diệp Trường Minh cách đó không xa và nói.
Nghiêm Tĩnh Thủy cũng đi theo, khi nhìn thấy Triệu Ly Nông bước xuống từ một chiếc xe phía sau, cô ấy lập tức chạy đến.
Diệp Trường Minh kéo Triệu Ly Nông từ trong đám người Chi Minh Nguyệt, đẩy cô về phía trước, Nghiêm Tĩnh Thủy chạy tới và kéo cô đi.
Mọi người đang dọn đường cho các cô, để hai người lên máy bay trực thăng trước.
Cho rằng tốc độ của Triệu Ly Nông không đủ nhanh, Nghiêm Tĩnh Thủy leo lên thang trước, sau đó quay lại giúp cô.
Hai người vừa mới lên tới, máy bay trực thăng đột ngột vọt lên cao để tránh thực vật dị biến đang tấn công tới, tốc độ không đủ nhanh, âm thanh quá lớn, hơn nữa còn có Triệu Ly Nông, đơn giản trực tiếp công khai mục tiêu.
Mặc dù mọi người bên dưới đang nổ súng, nhưng vẫn có một cành liễu dị biến phóng qua tất cả các thực vật dị biến khác, trực tiếp lao thẳng về phía thân máy bay trực thăng.
“Cẩn thận!”
Côn Nhạc phía dưới không thể không hét lên.
Diệp Trường Minh đã nhìn xung quanh, chuẩn bị sẵn sàng đón lấy Triệu Ly Nông trên thang dây, bảo vệ cô an toàn.
Không ngờ ngoài dự đoán của mọi người, cành liễu dị biến bị một sợi dây leo quấn lấy, lôi xuống trên mặt đất, mạnh mẽ lăn vài vòng, máy bay trực thăng thành công bay lên.
Triệu Ly Nông quay đầu nhìn xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện không chỉ có cành liễu dị biến, mà xung quanh “eo” của các thực vật dị biến xung quanh đều bị dây leo quấn chặt lấy, bị cố định không thể động đậy, chỉ có thể dựa vào phần trên mà di chuyển, giống như cỏ lau bị gió thổi bay, thô ráp đỗ rạp chắn ra một con đường.
Có người từ cuối con đường đi tới.
Triệu Ly Nông lặng lẽ nhìn người kia, hai bàn tay mười ngón của người nọ đều bị dị hóa, dây leo kiên trì quấn chặt lấy thực vật dị biến đang không ngừng cố gắng đến gần, sắc xanh trên khuôn mặt như ẩn như hiện, người nọ ngước đầu lên.
Triệu Ly Nông biết người nọ đang nhìn mình.
“Đồng Đồng?” Nghiêm Tĩnh Thủy cũng thấy rõ người phía dưới, không khỏi sửng sốt: “Cô ta… đến giúp chúng ta sao?”
“Đi lên.” Triệu Ly Nông bình tĩnh quay lại, nhắc nhở Nghiêm Tĩnh Thủy tiếp tục leo lên.
Ngụy Lệ đang đợi ở cửa cabin, nhanh chóng đưa tay ra để kéo bọn họ lên.
Thực vật dị biến xung quanh đột nhiên bị dây leo khống chế, mấy người phía dưới nhất thời có cơ hội đuổi kịp thang dây của máy bay trực thăng, Hà Nguyệt Sinh cuối cùng cũng leo lên thang, cậu leo được nửa đường, quay đầu nhìn Đồng Đồng đang tiến đến, sau đó nhìn lên cửa cabin.
Không nhìn thấy gì cả.
Cuối cùng, Hà Nguyệt Sinh nghiến răng cúi đầu tiếp tục leo lên, thang dây đã bắt đầu thu lại.
Cậu leo lên nhanh hơn tốc độ thu hồi của thang dây, bước vào cabin trước, thấy Triệu Ly Nông đang dựa vào cửa cabin.
Hai người ánh mắt đối diện với nhau, cậu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Nghiêm Lưu Thâm gõ cửa cabin, yêu cầu phi công bay khỏi khu vực này.
Triệu Ly Nông đứng ở cửa cabin và nhìn xuống, Đồng Đồng vẫn đang trói buộc cơ thể của những thực vật dị biến đó, từ đầu đến cuối vẫn luôn ngửa đầu nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay trực thăng.
“Tiểu Lệ đâu?” Ngụy Lệ vỗ đầu mình một cái: “Là ai trong các người mang nó lên?”
“…” Ngụy Lệ bị sốc: “Các người để con gà một thân một mình ở lại dưới đó?.”
Mọi người: “…”
Triệu Ly Nông đứng ở cửa cabin, đối mặt với cơn gió do những cánh quạt trên đỉnh mang đến, nhìn Đồng Đồng phía dưới: “Cô mang con gà kia lên đây.”
Đồng Đồng chớp chớp mắt, nhìn về phía con gà dị biến cách đó không xa, nhất thời lộ ra hai cái lúm đồng tiền.
Tiểu Lệ đang hoan hỷ vì được ăn, cả người cứng đờ: “?”
Cuối cùng, Tiểu hoàng kê trở nên nhỏ bé cứng ngắc đã bị Đồng Đồng bắt được, cô ấy duỗi dài một sợi dây leo, quấn lấy gầm của chiếc máy bay trực thăng làm chỗ trụ leo lên, thực vật dị biến bị dây leo hạn chế được thả ra.
Những thực vật dị biến kia lập tức đuổi theo, cùng lúc đó trực thăng đã bay lên.