Đọc truyện Full

Chương 10: “Tới Xem Buổi Concert Của Tôi”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Chúc Khải Sâm dừng xe lại trước hàng rào gỗ bên ngoài nhà hàng thì vừa đúng 6 giờ 58.

Chúc Khải Sâm thò đầu nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Này, cậu chọn nơi này cũng sang trọng đấy nhỉ, cậu thích ăn ở nhà hàng như này lắm à?”

“Cậu cứ coi như tôi tới ăn cơm chay đi.”

Chúc Ôn Thư cảm thấy thời gian không còn sớm nữa nên lười nói những lời vô nghĩa với anh ta, vội vội vàng vàng xuống xe đi về phía nhà hàng.

Nhà hàng bài trí theo phong cách Trung Quốc, ánh đèn không rõ lắm hơi mờ, có một tấm bình phong dài năm mét che gần hết cửa sổ khiến cho trong phòng càng thêm tĩnh mịch.

Chúc Ôn Thư đi theo người quản lý sảnh chính tới phòng ăn riêng. Khi đi qua chiếc cầu nhỏ ở suối nhân tạo, cô lấy điện thoại ra xem một chút.

Gần bảy giờ rồi mà Lệnh Sâm còn chưa gửi tin nhắn, không biết anh đã tới chưa.

Nghĩ vậy, cô vừa đi vừa gõ chữ.

【Chúc Ôn Thư: Anh tới chưa?】

【c: Còn chưa ra khỏi cửa.】

【Chúc Ôn Thư:?】

Cô dừng bước lại.

Người này không có ý thức về thời gian à?

【Chúc Ôn Thư: Không phải chúng ta đã hẹn bảy giờ sao?】

【c: Đúng.】

【Chúc Ôn Thư: Vậy xin hỏi bên anh hiện tại mấy giờ rồi?】

Vừa gửi tin nhắn này đi, người quản lý sảnh chính bỗng dừng lại, sau đó đưa tay đẩy cửa phòng trước mặt ra.

Chúc Ôn Thư thoáng nhìn vào, Lệnh Sâm mặc đồ đen lười biếng dựa vào ghế nghịch di động, chiếc mũ lưỡi trai được kéo xuống rất thấp, đeo khẩu trang kín mít chỉ để lộ ra đôi mắt.

Nhưng đôi chân dài không để vào trong ngay ngắn mà tuỳ ý đạp vào chân bàn bên cạnh, tự nhiên giống như ở ngôi nhà vui vẻ của mình vậy.

Nếu không có tư thế này thì Chúc Ôn Thư chưa chắc đã có thể nhận ra anh.

Hơn nữa tiếng động mở cửa của quản lý sảnh chính cũng chẳng nhỏ, dường như Lệnh Sâm không hề nghe thấy, anh không hề ngẩng đầu lên.

Mãi tới khi Chúc Ôn Thư đứng ở cạnh cửa ho nhẹ một tiếng, Lệnh Sâm mới dừng lại một chút, sau đó chậm rãi ngước mắt rời khỏi màn hình điện thoại, thờ ơ nhìn dần lên…..

Khi nhìn thoáng qua Chúc Ôn Thư, ánh mắt của anh lập tức dừng lại.

Ánh nắng chiều như vàng vụn, mang theo những hạt bụi lơ lửng. Dưới cung lông mày sâu là đôi đồng tử đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm Chúc Ôn Thư, nó phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng này, giống như lốc xoáy chảy xiết thoáng cái đã cuốn con người ta vào trong.

Dưới ánh mắt chăm chú của anh, Chúc Ôn Thư cụp mắt ngẫm nghĩsau đó ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi tới hơi muộn. Thật ra tôi ra ngoài từ rất sớm nhưng trên đường phải mua vài thứ, không ngờ rằng người trong cửa hàng rất nhiều, xếp hàng tính tiền hơi tốn thời gian.”

Dù không được gọi là muộn, nhưng mời khách lại còn tới muộn hơn cả khách thì quả thật không thể nào nói nổi.

Chỉ là sau khi cô nói xong, Lệnh Sâm không có phản ứng gì với lời giải thích của cô.

Anh cúi nhìn rồi tiện tay mở thực đơn trên bàn ra.

Chúc Ôn Thư thấy sự trầm lặng lúc này của anh cũng coi như là một loại bày tỏ thái độ.

Cũng phải.

Dựa vào những hiểu biết đơn giản của cô về giới giải trí, những ngôi sao lớn như này động một tí là bắt người ta phải đợi vài tiếng, làm gì có chuyện bọn họ phải đợi người khác bao giờ.

Thừa dịp Lệnh Sâm xem thực đơn, Chúc Ôn Thư nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi xuống cái bình nước chanh còn lại một nửa trước mặt anh.

Cô nghĩ tới gì đó, tim đập lỡ một nhịp, cô nói: “Anh chờ rất lâu rồi sao?”

Ánh mắt của Lệnh Sâm dừng lại chốc lát, sau đó nâng tay, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh cầm lấy bình nước tự rót cho bản thân một cốc, cuối cùng chậm rì rì ngước mắt nhìn cô, trong mắt lộ ra ý cười.

“Đúng vậy, chờ cô hơn một tiếng rồi.”

Có lẽ do giọng điệu của anh quá thản nhiên, ngược lại khiến Chúc Ôn Thư nghe ra chút mùi cà khịa ở đây.

Tôi rảnh rỗi lắm sao?

Cô đang nói linh tinh gì thế?

Chúc Ôn Thư nói thầm vài câu trong lòng, tự mình kéo chiếc ghế ra.

Cùng lúc này, quản lý sảnh chính im lặng không tiếng động rời khỏi phòng riêng, lúc này Lệnh Sâm mới tháo mũ và khẩu trang xuống.

“Mua cái gì thế?”

Đang chuẩn bị ngồi xuống, Lệnh sâm đột nhiên cất tiếng.

Chúc Ôn Thư còn chưa hoàn hồn, miệng hé ra một nửa mà không biết nên giải thích như thế nào.

Đúng lúc này, quần áo cô bị mắc vào tay ghế.

Cảm giác bị vướng rõ ràng làm cô phải quay đầu kéo ra, vừa nhấc tay lên, chiếc túi xách đang treo ở tay cô rơi xuống.

May mà cô nhanh tay lẹ mắt, trước khi cái túi rơi xuống đất thì đã túm được khăn lụa.

Nhưng ngay sau đó, “lạch cạch” một tiếng, chiếc CD vẫn còn trong gói nhựa rơi ra, bốn chữ “Bạn học tằm nhỏ” chói lọi phát sáng ở trước mắt.

Chúc Ôn Thư không hề nghĩ ngợi liền lập tức ngồi xổm xuống nhặt lên.

Nhưng khi ngón tay cô vừa chạm vào CD, cô lập tức cảm thấy có chiếc bóng rơi xuống người mình.

Vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với khuôn mặt của Lệnh Sâm.

Tầm mắt của anh dừng trên chiếc CD, một lát sau dần dần hướng lên.

Khi nhìn Chúc Ôn Thư lần nữa, trên mặt bày ra biểu cảm kiểu “Thì ra là xếp hàng mua cái này, OK tôi tha thứ cho cô vì hôm nay cô để tôi chờ”.

“Chắc là xếp hàng rất lâu nhỉ”. Anh nói, còn không thể che giấu được ý cười ở khoé miệng.

Chúc Ôn Thư: “……..”

Cô duy trì tư thế ngồi xổm đó rồi nghĩ rất lâu, thật sự là không biết nên nói cái gì, vì thế cả người cứng ngắc nhặt cái CD lên, gượng cười nói: “Tôi rất thích album này, tốn chút tiền cố gắng ủng hộ sự nghiệp của bạn học cũ.”

“Thật à.”

Lệnh Sâm bỏ thực đơn xuống, khoé miệng nhếch lên.

“Vậy cô thích nhất ca khúc nào.”

“………….”

Chúc Ôn Thư chớp mắt mấy cái, buột miệng nói ra 《Bạn học tằm nhỏ》.

Ánh nắng chậm chạp chiếu thoảng qua gương mặt Lệnh Sâm, làm lộ ra ánh mắt đen kịt không rõ của anh, độ cong của khoé miệng cũng biến mất từ lúc nào.

Sau một lúc lâu, anh mới nhẹ giọng cất lời.

“Ừm, tôi cũng thích nhất.”

Chúc Ôn Thư gượng cười hai tiếng, “Tôi biết, nó là ca khúc chủ đề mà.”

Ai ngờ Lệnh Sâm cũng không xem thực đơn, anh cúi người dựa vào cái bàn, tay chống má phải, nghiêng đầu nhìn Chúc Ôn Thư rồi hỏi tiếp: “Còn gì không?”

“?”

Sao tự dưng còn kiểm tra đột kích thế?

Chúc Ôn Thư nhanh chóng cụp mắt xuống nhìn lướt qua mục lục của album.

Tổng cộng có 12 bài, ca khúc chủ đề là 《Bạn học tằm nhỏ》, còn lại tất cả đều là ca khúc bằng tiếng Trung. Thật ra ở cuối cùng có một ca khúc tên tiếng anh khá nổi bật.

《All your wishes come true》

Chúc Ôn Thư thầm đọc câu này ở trong lòng, nó giống như một cái móc câu, kéo lại những tia hồi ức không nhiều lắm liên quan Lệnh Sâm trong đầu Chúc Ôn Thư.

Năm đó tiếng ve kêu inh ỏi giữa hè, tiết toán cuối cùng kết thúc cũng là lúc quãng thời gian cấp ba của bọn họ tới lúc chấm dứt.

Lúc đó cô giáo tiếng Anh là một cô giáo trẻ rất có tâm, cô tự mình viết lời chúc cho từng học sinh, sau đó bảo Chúc Ôn Thư đưa cho các bạn.

Các học sinh vui vẻ phấn khích chụp ảnh từ trong lớp học rồi chạy ra cả hành lang, Chúc Ôn Thư tốn cả một lúc lâu mới phân được từng tấm thiệp về đúng chỗ của nó.

Vừa quay đầu lại đã thấy trong góc phòng có bạn nam đang bò ra bàn nằm ngủ.

Dưới cái nắng thiêu đốt của mùa hạ, cậu lấy áo đồng phục che nắng, thân hình gầy gò hoà hợp thành một thể với bốn phía, không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện có người ở đó.

Dáng vẻ cậu luôn vậy, cảnh tượng như này thường làm cho con người ta dễ quên sạch.

Chúc Ôn Thư dừng lại bước chân, kiểm tra đi kiểm tra lại, xác nhận trong tay mình không còn thừa lại tấm thiệp nào cả.

Cũng không biết là mình đã đánh mất ở đâu hay là vốn dĩ cô giáo tiếng Anh bỏ qua anh.

Nghĩ đến lúc bình thường Lệnh Sâm không hề có cảm giác tồn tại, lòng Chúc Ôn Thư hơi chua chát. Nếu cậu tỉnh lại phát hiện tất cả các bạn cùng lớp đều có lời chúc phúc mà chỉ riêng mình không có, chắc là sẽ rất buồn bã.

Đúng lúc này, thiếu niên dưới chiếc áo đồng phục giật mình một cái, xem ra là sắp tỉnh dậy.

Chúc Ôn Thư hoảng hốt, vội vàng chộp lấy cái bút và tờ giấy note ở trên bàn bên cạnh.

Tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Chúc Ôn Thư không thể nghĩ ra bất kỳ lời chúc phúc đẹp đẽ đầy đủ nào, nên chỉ có thể lấybừa một câu tiếng Anh ngắn vừa mới học thuộc vẫn còn nhớ trong đầu, sau đó tuỳ tiện viết xuống.

Ngay cả chữ viết cũng không kịp bắt chước chữ của cô tiếng Anh.

《All your wishes come true.》

Cô đặt bút viết qua loa, Chúc Ôn Thư thấp thỏm cầm tờ giấy note lên, khi Lệnh Sâm ngẩng đầu thì đưa tới.

“Lệnh Sâm, cho cậu.”

Phản ứng của thiếu niên vẫn còn uể oải buồn ngủ giống như chậm nửa nhịp, cậu nằm bò trên bàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô một lúc lâu, rồi mới như bừng tỉnh từ trọng mộng mà nhìn ra chỗ khác, chậm rãi ngồi thẳng lên.

Cậu cúi đầu nhận lấy tấm giấy note kia, sau đó chăm chú nhìn chữ viết trên mặt giấy rất lâu, không biết là có nhận ra gì không.

Chúc Ôn Thư căng thẳng khụ khụ hai tiếng.

Đợi Lệnh Sâm ngẩng đầu, cô nở một nụ cười nhạt nhẽo, muốn nói gì đó để thay đổi sự chú ý của cậu.

“Cái đó………..phải tốt nghiệp rồi……………..”

Tiếp đến phải nói gì giờ?

Đối mặt với bạn học cùng lớp có thể nói là xa lạ, Chúc Ôn Thư nghẹn lời một lúc lâu rồi mới nghĩ ra một lời xã giao.

“Chúc cậu tiền đồ như gấm, mai thường xuyên liên lạc nha.”

Lệnh Sâm không nói gì, cứ ngửa đầu nhìn cô như thế.

Trong ánh mắt của cậu Chúc Ôn Thư đứng đó, cảm giác như cậu đang nhìn cô. Nhưng cặp mắt mơ hồ mông lung kia lại giống như xuyên qua cô để nhìn tương lai xa xôi.

“Cảm ơn.”

Rất nhanh, cậu tiện tay nhét tờ giấy note vào túi áo đồng phục rồi lại nằm bò ra bàn lấy cái áo đồng phục che lên, chỉ chừa lại cho Chúc Ôn Thư thấy cái gáy.

“Rất thích sao?”

Giọng nói của Lệnh Sâm bất thình lình vang lên trong hồi ức nhạt nhoà, “Không chọn được?”

Chúc Ôn Thư: “?”

Cô giật mình hoàn hồn nhìn người đàn ông có giọng điệu và vẻ mặt ngả ngớn ở trước mặt, rất khó để chấp nhận rằng đây thế mà lại là thiếu niên trầm lặng ít nói trong hồi ức của cô.

Nhưng cô không nghĩ rằng Lệnh Sâm còn rất cảm tính.

Nếu anh biết những lời này không phải là lời chúc phúc của giáo viên tiếng Anh cho anh mà là cô treo đầu dê bán thịt chó, thì không biết có cạn lời hay không.

“Thật ra không phải.”

Chúc Ôn Thư chỉ vào ca khúc 《All your wishes come true 》rồi nói, “Ca khúc này tôi cũng rất thích.”

Lệnh Sâm nghiêng đầu nhìn cô, đang định mở miệng nói chuyện, Chúc Ôn Thư đã vội vàng chỉ vào thực đơn trong tay anh.

“Nhanh gọi đồ ăn thôi, tôi hơi đói bụng.”

Nếu như anh bảo cô nói thử xem thích thế nào, chắc chắn cô sẽ không nói được gì, vậy chẳng phải là mọi người đều rất xấu hổ sao.

Không cần thiết, không cần thiết.

Cũng may Lệnh Sâm không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu hừ một cáisau đó mở thực đơn ra lần nữa.

“Muốn ăn gì?”

Chúc Ôn Thư: “Tôi ăn gì cũng được, không cần chọn.”

Lệnh Sâm ngẩng đầu nhìn cô.

Chúc Ôn Thư không hiểu cho lắm, nhếch nhếch chân mày, ý là “sao thế?”

Lệnh Sâm không nói gì nữa, lật hai trang thực đơn, nói: “Thịt bò rau thơm thì sao?”

Chúc Ôn Thư vừa nghe, miệng nở nụ cười hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn nói: “Có thể.”

Không sao cả, lấy rau thơm ra là được.

Lệnh Sâm lại lật một trang thực đơn.

“Đầu cá kho tiêu thế nào?”

Chúc Ôn Thư: “………”

Dưới bàn, tay cô nắm chặt tấm khăn trải bàn, trên mặt cố nặn ra một nụ cười: “Được đó.”

Cùng lắm thì về nhà uống thuốc tiêu hoá, không chết người được.

Lệnh Sâm lật xem qua loa vài tờ, hình như là không tìm được gì muốn ăn, cuối cùng lại quay lại nhìn trang thực đơn đầu tiên, sau đó chậm rãi nghiêng đầu, tay chống huyệt thái dương, ngước mắt nhìn Chúc Ôn Thư, khoé miệng mang theo nụ cười như có như không.

“Thêm món gà hạt điều?”

Chúc Ôn Thư: “?”

Rốt cuộc sao lại thế này, người này quẩy tưng bừng chạm chuẩn xác vào điểm giới hạn trong bữa cơm của cô đấy à?

Có ba thứ cô không ăn, vậy mà Lệnh Sâm đều chọn trúng toàn bộ.

“…….Anh muốn thì cứ gọi đi, tôi ăn gì đều được.” Chúc Ôn Thư miễn cưỡng cười, “Chủ tuỳ khách tiện.”*

*ý chỉ chủ thoải mái thì khách mới không ngại.

“Quả nhiên cô giáo Chúc là gương sáng cho người khác, cái gì cũng không hề kiêng ăn món nào.”

Lệnh Sâm bỗng nhiên cười khẽ, nhanh chóng khép thực đơn rồi đẩy về trước.

“Nhưng tôi đột nhiên không muốn ăn nữa, hay là cô gọi đi.”

Chúc Ôn Thư: “?”

Nếu như trước mặt là người khác, Chúc Ôn Thư nhất định sẽ đăng bài về hành vi khó hiểu này.

Nhưng người trước mặt là Lệnh Sâm.

Người hay lướt mạng ai mà chẳng biết những ngôi sao lớn hiện tại đều có thói quen xảo trá tai quái, bệnh ngôi sao thích hành hạ người khác.

Cho nên hành vi lúc này của Lệnh Sâm cũng không khó để lý giải.

Cô không liếc mắt nhìn Lệnh Sâm thêm lần nào nữa, xem thực đơn chốc lát rồi ấn chuông gọi phục vụ, đợi phục vụ tới thì gọi một mạch năm món ăn.

“Thịt bò tiêu đen, canh đầu cá và gà cung bảo, thêm một phần rau xào theo mùa và canh nấm, cảm ơn.”

Sau khi phục vụ cầm thực đơn rời khỏi, cả căn phòng lại trở nên vắng lặng.

Chúc Ôn Thư ngồi đối mặt với Lệnh Sâm, nhất thời cũng không nói gì.

Không biết phải nói gì, mà cần di động chơi cũng không lịch sự, vậy đành phải……..

Chúc Ôn Thư chậm chạp di chuyển tầm mắt nhìn về phía Lệnh Sâm, muốn tìm đề tài nói chuyện.

Không nghĩ rằng đúng lúc này Lệnh Sâm cũng nhìn qua.

Khi hai ánh mắt không kịp phòng bị bất ngờ va vào nhau dưới ánh đèn, côn trùng ẩn núp ngoài cửa sổ bỗng kêu vang tứ phía.

Không hiểu sao trong lòng Chúc Ôn Thư lại run lên, tầm nhìn không theo khống chế mà ngưng trệ hai giây.

Mãi tới khi cô thấy ánh mắt của Lệnh Sâm khẽ động.

Cô luôn cảm giác giây tiếp theo anh ngồi ở đốidiện sẽ nói câu “Cô còn nhìn nữa thì tôi thu phí đấy.”

Vì thế Chúc Ôn Thư định đánh đòn phủ đầu trước.

Nhưng trước khi cô mở miệng, điện thoại nằm trên bàn không biết của ai bỗng rung lên.

Âm thanh buzz buzz chợt đánh vỡ cái tĩnh lặng lúc này, Lệnh Sâm nhìn xuống di động trên bàn, sau đó vươn tay vuốt màn hình.

Chúc Ôn Thư vẫn ù ù cạc cạc mơ hồ không hiểu.

Cô cúi đầu phát hiện hình như tin nhắn tới làtừ di động của mình.

【Chúc Khải Sâm: Hết cứu.】

【Chúc Khải Sâm: Tôi thật đúng là đồ ngu mà!】

【Chúc Ôn Thư:?】

【Chúc Khải Sâm: Tôi vừa mới đi tìm Tuyết Nhi, ngóng đợi muốn đem đĩa than CD này tặng cô ấy, kết quả người ta đã mua tám cái để trong nhà từ lâu rồi.】

【Chúc Khải Sâm: Khi tôi tặng cô ấy cái thứ chín, tôi cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi giống nhìn một thằng ngu.】

【Chúc Ôn Thư: Cô giáo Chúc có sáu điểm muốn nói*】

*Nghĩa bóng là nói không nên lời, cạn lời.

【Chúc Ôn Thư:………】

【Chúc Khải Sâm: Tôi cũng cạn lời, tôi thấy đời này tôi không theo đuổi được Tuyết Nhi rồi.】

【Chúc Khải Sâm: Về sau thắp hương bái Phật cứ tìm tôi, tôi tới chùa đánh chuông.】

Nhìn chằm chằm di động một lúc, Chúc Ôn Thư lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện mình.

Sau khi do dự, cô lén lút gõ bàn phím.

【Chúc Ôn Thư: Cô giáo âm nhạc nhà cậu thực sự rất thích Lệnh Sâm à?】

【Chúc Khải Sâm: Đại khái chính là nếu như tôi và Lệnh Sâm cùng rơi xuống nước, cô ấy có thể đạt tới mức độ đạp lê4n cái thi thể của tôi để đi cứu Lệnh Sâm.】

【Chúc Ôn Thư:.】

Sau khi bỏ di động xuống, Chúc Ôn Thư mím môi do dự một lúc lâu rồi mới mở miệng nói.

“Cái….cái kia của anh……..”

Lệnh Sâm: “Cái gì?”

“Là concert của anh……….”

Đang lúc Chúc Ôn Thư cố gắng vắt óc để tìm từ nói thì người phục vụ đột nhiên đẩy cửa đi vào mang hai món lên.

Đợi khi cô ấy để đồ ăn lên bàn xong, Lệnh Sâm lau đôi đũa, hỏi: “Cô vừa mới hỏi gì?”

Chúc Ôn Thư lắc đầu: “Không có gì………”

Sau khi người phục vụ đi, Chúc Ôn Thư mới lại ấp úng mở miệng: “Thật ra tôi muốn hỏi……..vé concert của anh……….”

“Nói thẳng đi.”

Đôi đũa của Lệnh Sâm dừng giữa không trung: “Cô muốn mua?”

Ánh đèn sáng loáng chiếu rọi lên mặt anh, đuôi mắt anh nhếch lên vô cùng thu hút nhưng Chúc Ôn Thư chỉ cảm thấy rất khó khăn gian nan.

Bỏ đi.

Còn đang trả ơn người ta, không thể nào để nợ thêm cái nữa.

“Không nói về cái này nữa.”

Chúc Ôn Thư nản lòng, mải miết gắp rau, “Mua được CD là tôi đã hào phóng lắm rồi, bình thường đều chỉ xem ảnh* của anh trên mạng thôi.”

Lệnh Sâm im lặng chốc lát, ném ra hai chữ.

*Raw 白嫖: ý chỉ những người chỉ ngắm ảnh trên mạng, không vote số liệu, không bỏ tiền cho idol nhưng vẫn nhận là fan.

“………….Ngắm tôi.”

Lúc này đổi thành đôi đũa của Chúc Ôn Thư dừng giữa không trung: “…….”

Lệnh Sâm: “Cô giáo Chúc làm gương tốt cho người khác, vậymà lại có sở thích này.”

Chúc Ôn Thư: “…..Thật xin lỗi, về sau tôi nhất định sẽ tiêu tiền cho anh.”

Lệnh Sâm chuyển động ngón tay, cái muôi khuấy nhẹ canh trong bát, cười cười.

“Vậy…….cảm ơn cô đãtiêu tiền để ngắm tôi nhé?”

“…………..”

Chúc Ôn Thư bình tĩnh cúi đầu gắp rau bỏ vào miệng nhai, động tác liền mạch liên tục.

Chỉ là không hề nói một chữ nào.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Chúc Ôn Thư ngồi ở trong văn phòng nhìn hai chồng vở bài tập về nhà vừa mới thu, nặng nề thở dài một hơi.

Hôm qua cô về nhà đã là sắp chín giờ, đang tính tăng ca chấm bài tập của kỳ nghỉ Quốc Khánh một chút, ai ngờ có phụ huynh gọi điện thoại, lo lắng phiền muộn hàn huyên với cô về vấn đề học tập gần hai tiếng.

Sau khi cúp điện thoại cô nhìn đồng hồ đã khá muộn, nghĩ thầm có thể trộm lười một buổi, ngày mai chấm chữa bài tập cũng không sao cả.

Mà hiện tại, cô lại muốn quay về một ngày trước đánh cho bản thân một cái.

Tắm cái gì, ngủ cái gì, chủ nhiệm lớp không xứng để ngủ.

Cô cam chịu số phận lấy bút ra, để bài tập còn lại của kỳ nghỉ bên cạnh bài tập về nhà ngày hôm qua.

“Điểm binh điểm tướng* điểm tới ai thì chữa người đó trước.”

*Raw 点兵点将: Một trò chơi dân gian phổ biến cho trẻ con, trò chơi này là chỉ bất kỳ ai thì người đó phải làm theo mình. Giống kiểu random.

Đọc xong mười hai chữ này, chiếc bút đỏ đúng lúc chỉ về hướng bài tập về nhà ngày hôm qua.

Chúc Ôn Thư thở nhẹ một hơi, rồi mở quyển vở bài tập ở trên cùng.

Cũng may bài tập về nhà ngày hôm qua là chép lại từ mới nên việc chấm chữa cũng không tốn đầu óc gì, lật chấm chốc lát đã xử lý được một nửa rồi.

Sáng sớm là thời điểm náo nhiệt nhất văn phòng, lối đi nhỏ bên cạnh có người đi tới đi lui, âm thanh nói chuyện ríu rít ầm ĩ không ngừng.

Chúc Ôn Thư nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục chấm chữa từng quyển một.

Mãi tới khi cô mở vở bài tập của Lệnh Tư Uyên ra, ánh mắt đột nhiên dừng lại, chiếc bút đỏ trong tay cũng ngưng trệ giữa không trung.

“Tiểu Chúc, ăn sáng chưa em?”

Giọng nói của cô Vương chợt vang lên phía sau cô.

“Dạ?” Chúc Ôn Thư vội vàng gập sách bài tập, luống cuống xoay người, “Ăn rồi ạ.”

“Ờ, vậy được.”

Đợi sau khi cô giáo Vương ngồi vào ghế mình, Chúc Ôn Thư mới chậm rãi xoay người mở vở bài tập của Lệnh Tư Uyên ra lần nữa.

Giữa những ô vuông nho nhỏ của quyển vở, kẹp trong đó là hai chiếc vé xem concert của Lệnh Sâm.

Trên mặt còn có một tấm giấy note với hai hàng chữ rồng bay phượng múa.

“Hoa tươi và lightstick tự trả tiền.”

“Tới xem concert của tôi.”

– ————————-

Lệnh Tư Uyên: cá tháng tư, cá tháng tư, người ngốc chỉ có mình con mà thôi.

Thịt bò rau thơm:

Đầu cá kho tiêu:

Gà hạt điều:

Thịt bò tiêu đen:

Canh đầu cá:

Gà cung bảo:

Rau xào theo mùa (vì theo mùa nên có thể là rau khác):

Canh nấm:

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full