Ánh mắt của mấy người Diêu Chân, Chu Hoành khi nhìn Tô Minh giờ đây mang theo sự tôn kính, rung động cùng sợ hãi!
Họ cũng biết đến thẻ cầu
vồng kim cương đen, là chiếc thẻ mà trên thế giới này rất ít người có được.
Chưa kể đến số tiền mặt gần 20 tỷ trong đó, người có thể lấy ra 20 tỷ tiền mặt trong cả Hoa Hạ này không quá mười người.
Càng khủng bố hơn là thực lực, Tô Minh vậy mà là! là tu giả võ đạo, hơn nữa chắn chắn thuộc hàng võ giả cực kỳ cực kỳ cao cường kia.
ít nhất, trong những năm này, họ chưa bao giờ cảm thấy hơi thở bạo ngược và đáng sợ như vậy ở người khác, đặc biệt
là người cùng tuổi.
Đáng sợ, thực sự quá đáng sợ!
Nói không vói sách lậu, ủng hộ sách bản quyền.
Tiếu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá.
Bất cứ ai vỉ phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
“Anh Minh, tôi là Triệu Dương, thái độ vừa rồi không
phải phép, tôi xin tự phạt ba ly”, sau hơn mười nhịp thở, người đàn ông mặc trang phục casual màu đen thấp bé kia đứng lên một hơi uống cạn ly rượu, vẻ mặt trịnh trọng.
“Anh Minh, tôi là Diêu Chân, tôi kính anh”, Diêu Chân cũng cũng vội vàng nói.
“Anh Minh, tôi là Lưu Đinh, tôi kính anh”.
“Anh Minh, tôi là Trương Dẫn, tôi kính anh”.
“Anh Minh, tôi là Vương Đồng, tôi kính anh”.
“Anh Minh, tôi là Giả Thịnh, tôi kính anh”.
Sáu người thanh niên, người sau so với người trước càng thêm phần nhiệt tình cùng cung kính.
Con người là như vậy, chỉ cần bạn thể hiện ra sức mạnh tuyệt đối, người ta sẽ phải nể phục bạn.
Mọi hoài nghi băn khoăn trước đó đều tan biến.
Hơn nữa sáu người này dù
tuổi tác lớn hay nhỏ, toàn bộ đều kêu Tô Minh một tiếng anh, cho dù là lớn hơn Tô Minh một chút.
“Tôi sai rồi, anh Minh, anh đừng keo kiệt như vậy, tôi là tùy tùng nhỏ của chị Mộ Cẩn đó”, Chu Hoành ngượng ngùng lè lưỡi.
Về phần Ngô Yên, lại gật gật đầu lộ ra nét cười.
“Hì hì, anh đẹp trai, chẳng trách có thể thu phục được Mộ Cẩn nhà tôi”, Văn Bối Bối cười hì hì làm vẻ mặt nhăn nhó.
Diệp Mộ Cẩn lườm cô ta
một cái.
Sau đó không khí trở nên sôi động hơn rất nhiều.
Tô Minh gần như hiểu rõ nguyên nhân của sự chuyển biến trong thái độ của mấy người họ.
Ví dụ như Diêu Chân, là con cháu dòng chính của nhà họ Diêu, cây đại thụ trong ngành trang sức của Đế Thành, ba đời đơn truyền.
Thị phần kinh doanh trang sức của nhà họ chiếm gần 30% toàn bộ Hoa Hạ, vô cùng khủng bố, nhà họ Diêu cũng được xem như một trong những gia tộc lớn mạnh nhất bên cạnh tám gia tộc lớn kia của Đế Thành.
Còn có Văn Bối Bối, dòng dõi thư hương, từ thế hệ ông cụ đều là cấp bậc giáo sư, một gia đình có hàng chục giáo sư, cha cô ta cũng là viện trưởng của Đại học Đế Thành, là một danh gia vọng tộc hàng thật giá thật.
Còn có Ngô Yên, rất điệu thấp, nhưng trên thực tế nhà cô ta gần như lũng đoạn ngành kim loại màu trên thị trường Hoa Hạ, và cô ta cũng là con gái độc nhất trong nhà.
Về phần Triệu Dương, anh ta xuất thán từ gia tộc Triệu thj, là vua gạo nổi tiếng khắp trong và ngoài nước, sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ.
Những người này đều lấy Diệp Mộ Cẩn làm người đứng đầu.
Là một đoàn thể nhỏ với Diệp Mộ Cẩn dẫn đầu.
Cẩn thận nghĩ lại thì đoàn thể nhỏ mười người này khá là đáng sợ, nếu mười người họ hợp lực lại, có thể gây ra ảnh hưởng hết sức quan trọng đến toàn bộ Hoa Hạ.
“Đợi khi anh bắt đầu chặn đánh nhà họ Lam, họ đều có thể đóng một vai trò đáng kể”, mọi người vừa uống rượu, Diệp Mộ Cẩn vừa thì thầm bên tai Tô Minh.
Tâm trạng của Diệp Mộ Cấn rất tốt, ngồi cạnh Tô Minh, cũng dựa vào anh rất gần, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho anh.