*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những năm gần đây, địa vị của ông ta ở Đế Thành vẫn luôn ngồi tít trên cao, làm mưa làm gió quen rồi, cho nên thứ mà ông ta sợ nhất chính là chết.
Giờ khắc này, ông ta đã hiếu cảm giác được sống thật là tốt.
Ông ta chỉ cần được sống tiếp.
“Cảnh giới tông sư hậu kỳ,
giói lâm à? Kiếm ý, giói lắm à? Muốn cô ấy phải tự bỏ một cánh tay? Ha ha! “, Tô Minh nhấc tay lên, tuỳ ý chỉ về phía Diệp Mộ Cẩn với bộ dáng hoá đá đang đứng ở phía xa.
“Cô Diệp, lão hủ dập đầu với cô, xin cô tha! tha thứ! ”, Vương Đạo Khánh dứt khoát dập đầu với Diệp Mộ Cẩn.
Một cái dập đầu thật kêu.
Diệp Mộ Cẩn gần như đã quên cả cách nói chuyện!
Trong đầu cô ta mọi thứ đang lộn xộn hết cả.
Lộn xộn hết cá rồi.
Đến cả Vương Đạo Khánh mà ông nội vẫn luôn kính trọng, một Vương Đạo Khánh mà người người ở tầng lớp Thượng lưu ở Đế Thành khi nói đến tên cũng phải biến sắc, vậy mà đứng trước mặt Tô Minh, lại! lại! lại chỉ như con chó con mèo thế này?
Lại còn dập đầu với mình?
Tất cả mọi thứ đều chân thực như vậy.
Giống như là mơ.
Đúng vào lúc này.
“Xoẹt xoẹt!!!”
Ai cũng không ngờ đến, đột nhiên, thanh Xích Ảnh Kiếm đang treo ngang bên cạnh Tô Minh lại chuyển động một lần nữa.
Liên tục hai nhát.
Cưc nhanh.
Vương Đạo Khánh còn chưa kịp lấy lại phản ứng, nhanh đến mức tất cả mọi người cũng đều chưa kịp hoàn hồn.
Hai nhát kiếm này lần lượt rơi trên hai cánh tay của Vương Đạo Khánh.
“Phập phập! “.
Máu tươi văng lên tung toé, màu máu đỏ đến nhức mắt.
Vương Đạo Khánh đã đau đến mức muốn gất xỉu, ông ta nằm vật trên đất, chỉ còn biết nằm vật trên đất, chỉ còn biết thét gào, rên rỉ.
“Thích chặt tay của người khác như vậy, thì tự mình cảm nhận chút xem sao.
Tôi nghĩ, cảm giác này chắc chắn không tệ”, Tô Minh hờ hững nói, cảm xúc cũng không hề có chút xíu thay đổi nào.
Ầc vô cùng.
Mặc dù không lấy mạng của Vương Đạo Khánh.
Nhưng, từ nay về sau,
Vương Đạo Khánh đã mất đi
cánh tay, có nối cũng không thể nối lại được nữa, sức mạnh của ông ta đã bị phế bỏ đi bảy tám phần rồi.
Ngoài ra, Tô Minh có thể chắc chắn, trái tim võ đạo của Vương Đạo Khánh cũng đã vỡ rồi, sau này, chỉ cần nghe đến tên của mình, có lẽ ông ta sẽ chỉ còn lại run sợ mà thôi.
Người này đã tàn phế rồi.
Không còn chút uy hiếp nào nữa.
Tự mình làm thì tự mình chịu.
Cùng lúc đó, Tiết Tử Mẫn cũng đã ngất xỉu.
Cô ta đã sợ phát ngất.
Vị đại gia trước mắt đây, đàn áp Vương Đạo Khánh như thể người lớn đánh trẻ con vậy.
Sự tồn tại như thế này, tính trên cả cái giới thế tục Hoa Hạ này, cho dù anh ta có muốn đi ngang như cua, hay xưng bá một phương, hoặc là có nằm ngang ra để người ta vác đi thì cũng không có ai dám hó hé ý kiến một chữ!
Đám Địa Tự Vệ, Thiên Tự vệ đến đây để làm được tích sự gì? Đến đây để bị đả kích hay sao?
Đến cả trái tim võ đạo cũng bị anh ấy đánh nát rồi.
Gương mặt tuyệt đẹp của Diệp Mộ Cẩn khẽ co giật.
.