*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhưng đúng là anh cũng gặp phiền phức rồi.
Sức mạnh võ đạo của nhà họ Thẩm ở Ma Thành khủng khiếp lắm đó”, Diệp Mộ Cẩn nghiêm giọng nói: “Em gọi điện thoại điều động Thiên Tự Vệ và Địa Thiên Vệ đến đây trước nha”.
“Điều đến làm gì? Nếu anh không giải quyết được thì Thiên Tự Vệ và Địa Thiên Vệ của nhà họ Diệp cũng không giải quyết được”, Tô Minh ngăn cản.
“Cũng phải!”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Tô Minh, nói: “Anh chắc chắn sao? Có tin đồn là nhà họ Thẩm ở Ma Thành có người đạt đến cảnh giới thiên vị
Mặc dù Diệp Mộ Cấn cảm thấy có lẽ Thẩm Tịch và nhà họ Thẩm sẽ không vì một người như Tô Minh mà điều động cả cường giả ở cảnh giới thiên vị đến nhưng ngộ nhỡ có thì sao?
“Cảnh giới thiên vị sao? Ha ha! Tùy thôi”, Tô Minh cười, nói.
Diệp Mộ Cẩn không còn gì để nói nữa, trong đầu xuất hiện
một suy nghĩ đến cô ta cũng thấy khó hiểu: “Lẽ nào Tô Minh thật sự chắc chắn mình có thể đối phó với tu giả võ đạo ở cảnh giới thiên vị sao?”
“Nói ra thì thế lực chống lưng của buổi đấu giá này cũng lớn đấy”, Tô Minh đột nhiên nói: “Ban nãy rõ ràng Thẩm Tịch hận nỗi không thể băm anh ra thành trăm mảnh nhưng hắn đã nhịn.
Nếu đợi sau khi đấu giá kết thúc thì hắn không dám ra tay ở đây đâu”.
“Tất nhiên rồi! Chủ nhân của buổi đấu giá Tứ Đỉnh này chắc hẳn là người của môn phái lớn ở Huyền Linh Sơn hoặc là sản nghiệp của thế gia lớn nổi tiếng”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng nói.
Đúng lúc này!
“Thưa quý vị! Buổi đấu giá sắp bắt đầu, xin quý vị hãy di chuyển đến phòng đấu giá”, một cô gái bên bảo vệ an ninh xinh đẹp đi vào, tươi cười nói.
Tất cả cậu chủ cô chủ trong phòng trà đều đứng dậy.
Rất nhanh, mọi người đã đi vào bên trong phòng đấu giá.
Chỉ là phòng thông thường, không có gì quá xa hoa tráng lệ, chò ngồi của ai cũng giống ai, mọi người tùy ý ngồi xuống.
.