Một bóng người xuất hiện bên cạnh Thẩm Tịch.
Dáng vẻ ăn mặc có chút lôi thôi lếch thếch, đặc biệt là bộ râu rất dài.
Đó là một người thanh niên, mắt to mày rậm, nhưng khuôn mặt đầy sẹo, nhìn vô cùng đáng sợ, hơn nữa trong tròng mắt bên trái còn có một cục máu, giống như là cục máu đông vĩnh viễn.
Cánh tay lộ ra bên ngoài không khí cũng có rất nhiều sẹo, những vết sẹo kia vô cùng phức tạp,! ngay cả dấu vết do bị dã thú cắn cũng có.
Hàm răng của người thanh niên cực kỳ trắng, trắng đến mức chói mắt.
Giây phút hắn xuất hiện, có cảm giác giống như một con mãnh thú xuất hiện.
Ánh mắt, hơi thở, khí chất của hắn đều mang đến cho người ta một loại sợ hãi điên cuồng, trên người hắn còn có mùi rượu nồng nặc!
“Thấm Dã, giết anh ta đi!!! Tôi muốn anh ta chết không có chỗ chôn!”, cả người Thẩm Tịch như được sống lại, hắn lập tức lùi về phía sau người thanh niên, gào lên một cách dữ tợn, như thể phát tiết, trút bỏ cơn hoảng loạn cực độ do bị đe dọa giữa sự sống và cái chết.
“Được thôi, một xe rượu ngon, 10 cô em xinh đẹp, còn có, khi trở về Ma Thành, tôi muốn phóng túng một tháng!”, Thẩm Dã cười nhe bộ răng trắng sáng, không thèm để Tô Minh ở trong mắt, cho dù, Tô Minh vừa mới giết được Thẩm Hạc – một tông sư đỉnh phong.
“Được, được hết, chỉ cần giết chết thằng nhãi này, muốn
cái gì cũng được!”, Thẩm Tịch rống lên một cách hưng phấn, sắc mặt đỏ bừng.
“Thẩm Dã?”, Diệp Mộ Cẩn không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Tô Minh, kéo ống tay áo của anh: “Cẩn thận, nhất định phải cẩn thận, hắn là Thẩm chó điên! “
Giọng nói của Diệp Mộ Cẩn run lên nhè nhẹ.
Quả đúng là người có tên, cây có bóng.
Trong danh sách những gia tộc hàng đầu lưu truyền với nhau cái tên Thấm Dã này, hơn
nữa, cái tên này nằm trong top 3!!!
Không sai.
Chính là top 3.
Phải biết rằng, Vương Đạo Khánh chỉ nằm trong top 100 trong danh sách đó còn Thẩm Hạc nằm trong top 30.
Thẩm chó điên nằm trong top 3.
Một trong ba người mà tất cả người Hoa Hạ không nên chọc vào nhất.
“Thẩm chó điên? Nghe đồn
đó là kẻ điên duy nhất trong thế tục Hoa Hạ đã dùng cảnh giới bán bộ Thiên Vị đế giết chết cao thủ cảnh giới Thiên Vị?”, Cơ Khâm tự lấm bấm, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng khó tả.