Trong lúc Tây Lâm Sát trận được mở ra, Tò Minh cũng biến mất không thấy bóng dáng thì Tiêu Nhược Dư tuyệt vọng hét lên.
Cò ta đã cược thua rồi.
Cô ta còn chưa nói thêm được lời nào thì đã cảm thấy Diệp Mộ Cẩn ở sau lưng mình không ngừng run rẩy, sau đó!
Không còn động tĩnh gì nữa.
Hơi thở sống cuối cùng của Diệp Mộ Cẩn cũng không còn nữa.
Diệp Mộ Cẩn đã chết thật fôi!
“Mộ Cẩn!”, ông cụ Diệp nghe thấy tiếng hét của Tiêu Nhược Dư thì giọt nước mắt trào ra một cách vò thức.
Ông ta cũng ngất đi, may mà có hai người ở bên cạnh đỡ kịp.
Thế nhưng cũng chính vào khoảnh khắc đó, ngay khi Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn ngừng thở, không một ai chú ý tới, trên trán của Diệp Mộ Cấn chợt loé lên hình một ngọn lửa màu cam mờ nhạt.
Cho dù Diệp Mộ Cấn đã chết, thế nhưng cơ thể cô ta không trở nên lạnh ngắt, mà ngược lại, còn nóng hơn, giống như cho một dòng nham thạch chảy trong cơ thể.
Tiêu Nhược Dư không hề
cám nhận được sự thay đối nhiệt độ trên thi thể của Diệp Mộ Cấn, bởi vì lúc này cô ta đang quá kích động, đâu còn tâm trạng nào đế phát hiện ra sự thay đổi cực nhỏ như vậy?
Cô ta chỉ ghì chặt cõng cái xác của Diệp Cẩm trên vai.
Lúc này.
Tại phía đầu chính đông của núi chấn thủ chân giới, mười tu giả võ đạo của gia tộc Huyền Linh Sơn được chiêu mộ tới, đang cùng chán chường nhìn vào cửa động hư không!
Cũng giống như mọi khi.
Thế nhưng vừa rồi, rõ ràng, bọn họ nghe thấy tiếng thì thầm kỳ lạ phát ra từ bên ngoài cửa động.
Tiếp đó, tất cả bọn họ lần lượt quay sang nhìn nhau, ai nấy mặt trắng bệch run rẩy bàn tán:
“Là ảo giác sao?”
“Các anh cũng nghe thấy sao?”
“Hình như là giọng nữ giới”.
“Kỳ lạ thật, hình như là! là! là nói ngọn lửa số phận đã bùng cháy, dòng máu yêu phượng thái hư đã được kích
hoạt, Niết bàn trùng sinh tới rồi, tộc Phượng Hoàng ta được cứu rồi, được cứu rồi, được cứu rồi! “
“Đúng, tôi cũng nghe thấy thế, tôi còn tưởng đấy là ảo giác”.
.