Không thể cử động được.
Vào lúc này, Công Tôn Trung cũng bị trấn áp rồi.
Cử động một chút cũng không được.
Thậm chí không thể mở
miệng nói được.
Ông ta chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng tột cùng và cầu xin, nhìn về phía Tô Minh, nỗi sợ hãi trong lòng giống như biển động rít gào.
Tô Minh đột ngột quay đầu.
Phịch!!!
Quỳ xuống!
Quỳ trên nền đất.
“Các anh em, tôi xin lỗi”, Tô Minh quỳ trên mặt đất, nói với giọng khản đục: “ông ơi, con xin lỗi!”
Một phần lớn nguyên nhân khiến nhà họ Diệp bị diệt vong là bởi vì anh.
Sau đó.
Tô Minh dùng hai tay đào hố trên bãi có.
Dưới ánh nhìn của mọi người, dưới cơn mưa tầm tã.
Trên bãi cỏ hiện ra từng cái hố.
Văn Bối Bối, Triệu Dương và những người khác cũng dùng tay đào hố trên mặt đất.
Cùng lúc đó.
Nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy, nhà họ Công Tôn.
Đều nhận được tin – Tô Minh đã trở về từ cõi chết!!!
“Mau, mau, mau đi thông báo cho nhà họ Cơ ớ Huyền Linh Sơn, nói rằng nhà họ Cơ ở Đế Thành sắp bị tiêu diệt đến nơi rồi, xin cầu cứu, bằng bất cứ giá nào cũng được”, Cơ Thương Hải hét vào mặt con trai Cơ Khâm với vẻ hoảng loạn tới cực điếm.
Công Tôn Hạ cũng run cầm cập, bắt đầu liên hệ với cửu Hư Tông.
Ngụy Chấn Phong cũng xụi
lơ, ngồi phịch xuống đất ôm điện thoại, bắt đầu liên hệ với nhà họ Điền ở Huyền Linh Sơn.
Đùng đoàng!
Tiếng sấm càng lớn hơn.
Mưa càng ngày càng nặng hạt.
Bầu trời tối đen kịt như mực.
“Công Tôn Thần, chúng ta bắt đầu thôi”, Tô Minh rốt cuộc cũng đứng lên, anh đã chôn cất tất cả các thi thể, anh đứng lên, nhìn về phía Công Tôn Thần ở phía xa, bình tĩnh nói.
“Không! Không! Không muốn”, Công Tôn Thần chỉ biết tuyệt vọng cầu xin.
Đáng tiếc, mặt Tô Minh không chút thay đổi, chậm rãi đi tới trước người hắn.
“Đây là kim châm”, trong tay Tô Minh có mấy cây kim châm: “Thông thường, tao sẽ dùng kim châm để cứu người, bởi dẫu sao tao cũng luôn cảm thấy mình chính là một bác sĩ, nhưng nếu cần, kim châm còn có tác dụng khác, ví dụ như nó có thể kích thích dây thần kinh đau đớn của một người chỉ bằng một cái hạ kim bình thường”.