Sau đó!
Mắt Tô Minh sáng lên, hít
một hơi thật sâu, nói: “Phải đi tìm Tiêu Nhược Dư rồi!”
Chỉ khi tìm được Tiêu Nhược Dư thì mới có thể tìm được đám người Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Tống Cấm Phồn, cả Mộ Cấn nữa.
Nghĩ đến Mộ Cẩn, tim Tô Minh đau như có ai đâm một nhát dao.
Mộ Cấn chết rồi sao?
Hôm nay, từ lúc bắt đầu chém giết đến tận bây giờ, anh luôn cố gắng tránh ý nghĩ này!
Lúc này, khi màn chém giết kết thúc, anh muốn tránh cũng không tránh được.
“Mộ Cấn! Anh không tin, anh tuyệt đối không tin em chết rồi”, Tô Minh nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm, trong giọng nói đầy vẻ điên cuồng: “Nếu em chết thật, kể cả phải xuống suối vàng anh cũng phải cứu bằng được em! “.
Thiên nữ tiên bôi! Tôi! Tôi có thể hỏi cô một câu hỏi được không? Nếu một người chết rồi thì có thế sống lại không?”, giọng nói anh run rẩy, cấn thận hỏi.
Mặc dù anh không tin Diệp Mộ Cẩn đã chết nhưng lý trí nói cho anh biết, điều đó là thật.
Anh muốn có đươc môt tia
hy vọng từ phía thiên nữ Tạo Hóa, coi cô ta như phao cứu sinh.
Tiếc rằng dường như thiên nữ Tạo Hóa đã ngủ say nên không đáp lại Tô Minh.
“Ra đi!”, một giây sau, Tô Minh nhìn lên trời, nhìn chằm chằm vào một vị trí rồi hét lớn.
Yên tĩnh!!!
“Sao? Muốn tôi ra tay sao?”, giọng nói Tô Minh đầy vẻ lạnh lùng.
“Vâng vâng vâng! Tôi Viên Phương Hà đây!”, một ông lão
béo xuất hiện trong không khí.
Ông lão béo này với tướng mạo bình thường, lúc này đầu toát hết mồ hôi, khẽ khom người, sợ hãi run rẩy nói.
Viên Phương Hà thật sự bị dọa chết khiếp.
Ban nãy ông ta nấp trong không trung bị Tô Minh khóa chặt, quá khủng khiếp!
Hơn nữa, ông ta có thể cảm nhận được mùi chết chóc trong khí tức bị khóa chặt đấy.
Ông ta chắc chắn, Tô Minh có khả nằng dùng một ngón tay
cũng có thể bóp chết ông ta.
Kể cả ông ta ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ.
Ồng ta mới lên được cảnh giới đó chưa lâu.
Ông ta chỉ nhìn thấy cảnh Tô Minh giết nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy chứ không nhìn thấy cảnh tượng trong khuôn viên nhà họ Cơ.
Nếu không thì ông ta sẽ không bao giờ dám nấp ở trong không khí để quan sát nữa.
“Cho tôi một lý do không giết ông”, Tô Minh nói, không giống nói đùa một chút nào.