Lần này, Tô Minh phóng lên cao.
Cái loại bị đánh thức sau khi chết vô số năm, rồi dùng thần hồn để chiến đấu như này.
Ha ha!
Không kéo dài được bao lâu hết.
Ví dụ như cái ông Trần lão tổ này, Tô Minh rõ ràng cảm giác được, sau hai chiêu vừa rồi, khí thế của đối phương đã có chút yếu đi.
Kế tiếp, ông ta sẽ càng ngày càng yếu, mãi đến khi hoàn toàn biến mất.
Anh! Thắng chắc rồi!
“Thiên vẫn Kiếm!”, Tô Minh phóng lên cao, rồi
vung Xích Anh Kiếm lên, lại chém ra 49 nhát.
Đây là chiêu mà anh có thể chém ra nhiều nhát kiếm nhất.
“Cái gì?”, Trần Thông Vận thật sự không tài nào tin nổi.
Chân khí của tu giả võ đạo dồi dào như thế ư?
Không cần nghỉ ngơi đế khôi phục hả?
Hơn nữa, trong tích tắc đã chém ra 49 nhát kiếm là
cái quỷ gì thế này?
Những điều đó hoàn toàn không có khả năng, nhưng trước mắt lại là sự thật.
Cơ thế Trần Thông Vận được hình thành từ linh khí và thần hồn, nhưng lúc này, cũng có thể trông thấy sắc mặt đen như mực của ông ta.
Trân Thông Vận có một linh cảm xấu.
Quả nhiên, linh cảm của ông ta là thật.
Kế tiếp, hai người lại đánh tiếp.
Tổng cộng đánh 5 chiêu.
Mỗi một chiêu của Trần Thông Vận ngày càng yếu đi.
Cuối cùng, thần hồn của ông ta biến mất!
Bóng thần hồn màu tím
cao to bằng linh khí đứng trên bầu trời đã biến mất!
“Không thể nào, không thể nào, không thể nào như thế được! “, Dương Phụng Lăng ở phía dưới không tài nào chấp nhận được sự thật này.
Sắc mặt ông ta trắng bệch như tờ giấy, cả người run bần bật.
Còn Lữ Thanh Thanh thì lại xụi lơ xuống đất, vừa khóc vừa cười như một người điên.
Trên sân đấu võ như một lò luyện ngục.
Yên tĩnh như chết.
Chấn động khôn tả.
Từng đôi mắt trợn to như muốn nứt ra ánh lên sự sợ hãi nhìn chòng chọc vào Tô Minh!
“Thế, tông chủ Huyền Thanh Tông còn ngọc hồn không? Còn thì có thể mời tổ tiên của mấy người ra nữa không?”, Tô Minh hỏi một cách nhẹ nhàng như không, nhưng lại tràn ngập tự tin.