Còn Thẩm Hạc Quang đứng phắt dậy, sắc mặt sầm lại, ánh mắt căng thẳng nhìn Mộ Dung Yêu, nói: “Cô Mộ Dung! Có những câu nói phải nghĩ kỹ rồi hãy nói đấy nhé!”
“Tôi nghĩ kỹ rồi!”, không ngờ đứng trước việc khí tức bị khóa chặt nhưng Mộ Dung Yêu không hề dao động.
Trong lúc yên tĩnh, Mộ Dung Yêu đã hóa giải khí tức của Thẩm Hạc Quang.
“Cô… Cô đã ở cảnh giới hóa thần rồi sao? À không, cảnh giới hóa thần hậu kỳ?”, sắc mặt Thẩm Hạc Quang biến đổi, nói.
Ông ta có chút đờ đẫn.
Ông ta cứ nghĩ mình đã đánh giá cao Mộ Dung Yêu rồi nhưng đâu ngờ mình vẫn đánh giá thấp cô ta.
Đánh giá cô ta quá thấp!
Ở độ tuổi này mà đã ở cảnh giới hóa thần hậu kỳ rồi sao?
Đúng là trước nay chưa từng có!
Hơn nữa, Mộ Dung Yêu còn có sức chiến đấu siêu cấp.
Biết đâu thực lực còn vượt qua cả những người ở cảnh giới hóa thần đỉnh phong kỳ.
Không chỉ có Thẩm Hạc Quang ngây người ra mà mấy vị trưởng lão khác cũng vậy, họ bị hù dọa suýt ngạt thở.
“Tôi muốn từ hôn không phải vì muốn sỉ nhục nhà họ Thẩm, Thẩm Dật cũng rất ưu tú nhưng tôi và anh ta không cùng một thế giới.
Còn một thời gian nữa là tôi tu luyện thành công và về với gia tộc ban đầu của tôi rồi”, Mộ Dung Yêu lại nói.
Cái gì?
Câu nói này của Mộ Dung Yêu đã cho mọi người biết hai thông tin.
Thứ nhất là Mộ Dung Yêu sắp tu luyện thành công và lên cảnh giới?
Thứ hai là, Mộ Dung Yêu không phải người của gia tộc hộ thần nhà Mộ Dung mà đến từ gia tộc võ đạo khác?
Hai thông tin này khiến lửa giận trong lòng Thẩm Hạc Quang lập tức vơi đi một nửa.
Người này không thể dây vào được.
Đồng thời Mộ Dung Yêu cũng coi như đã đưa ra được lý do từ hôn chính đáng nên cũng coi như nể mặt nhà họ Thẩm rồi.
Đúng lúc này!
Thẩm Hạc Quang đột nhiên chau mày, bởi vì ông ta cảm nhận được bùa hộ mệnh truyền tin đến
” Là ông Mộc!”
Rất nhanh, Thẩm Hạc Quang nhận được thông tin của Thẩm Mộc.
Sau đó…
“Không…!”, Thẩm Hạc Quang hét lên rồi sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, một tay ôm ngực, máu tươi phụt ra.
“Không thể nào!”, Thẩm Hạc Quang thất thần, nụ cười đầy thê thảm.
“Ông à! Xảy ra chuyện gì vậy! Ông đừng dọa tôi chứ…”, Lý Tiên Chi sốt sắng hỏi, vội lấy khăn ra lau máu trên miệng Thẩm Hạc Quang.
“Gia chủ! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, đại trưởng lão cũng hỏi.
Ngay cả Mộ Dung Yêu cũng thấy ‘hứng thú’ mà nhìn về phía Thẩm Hạc Quang.
“Dật Nhi! Dật Nhi của tôi! Dật Nhi của tôi!”, Thẩm Hạc Quang lớn tiếng gào thét, nước mắt tuôn rơi, khí tức toàn thân sục sôi, như sắp rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma…
“Dật Nhi…”, Lý Tiên Chi ngây người ra, sau đó ngất đi.
Còn đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão của nhà họ Thẩm cũng lắc đầu mạnh, nói: “Không thể nào! Có ông Mộc ở đó thì có kẻ nào có thể giết được cậu chủ chứ?”
Sắc mặt Mộ Dung Yêu càng trở nên kỳ dị.
Thẩm Dật chết rồi?
Hơn nữa lại chết khi có sự bảo vệ của Thẩm Mộc, vị trưởng lão nhiều đời của nhà họ Thẩm?
Cô ta cũng hiểu biết vài phần về Thẩm Mộc, đó là người có thực lực vô cùng mạnh.
Ngay cả cô ta cũng không dám chắc là hiện giờ mình có thể đánh bại được ông ta hay không?
Về lý mà nói thì hiện giờ không có kẻ nào có thể giết chết Thẩm Dật ngay trước mặt Thẩm Mộc được.
Kỳ lạ thật!