Mộ Dung Yêu nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nói.
Thông thường mà nói, với thân phận này thì cô ta không thể đại diện cho nhà họ Thẩm được.
Bởi vì vợ sắp cưới thì vẫn chưa phải là vợ, cô ta vẫn chưa gả cho nhà họ Thẩm.
Huống hồ Thẩm Dật đã chết rồi.
“Đồng ý đánh trận này với cô ta đi! Nhưng hãy đánh cược với cô ta, đánh cược giọt máu trong tim cô ta, mười giọt cũng được”, đúng lúc này, thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng, dường như cô ta lại tỉnh rồi.
Trong lời nói của thiên nữ Tạo Hóa có chút hứng thú và đùa giỡn: “Này! Anh may mắn thật đó! Với cảnh giới và thực lực hiện giờ của anh thì chỉ có thể miễn cưỡng tu luyện được ‘đại hoang vu quyền’ mà tôi cho anh thôi, nhưng chắc chắn phải bỏ ra cái giá rất lớn mà lại còn khó nữa, cần rất nhiều thời gian và công sức.
Nhưng không ngờ hiện giờ cô gái này xuất hiện trước mặt anh, đúng là trời giúp anh rồi”.
“Máu trong tim cô ta ư? Là sao?”, Tô Minh không hiểu lắm.
“Cô gái này không đơn giản đâu, trên người cô ta có máu thần đấy, chỉ có điều cô ta chưa luyện được.
Bởi vì thực lực của cô ta không đủ, vì vậy máu thần tạm thời dung hòa vào máu trong tim cô ta”.
“Hiểu rồi”, Tô Minh gật đầu, tiện thể ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Yêu: “Tôi có thể đồng ý việc cô đại diện cho nhà họ Thẩm đánh trận thứ 2 với mình.
Nhưng, tôi muốn cược cái khác”.
“Cược cái gì?”, Mộ Dung Yêu thở phào, chỉ cần Tô Minh đồng ý là được.
“Tôi thắng sẽ không giết cô, nhưng muốn 10 giọt máu trong tim cô!”, Tô Minh nói một cách hết sức nghiêm túc và không chút nhân nhượng.
“Cậu…”, Cơ thể mềm mại của Mộ Dung Yêu khẽ run, con ngươi xinh đẹp cũng co rút lại.
Cô ta nhìn chằm chằm Tô Minh, im lặng không đáp.
Trong lòng lại hết sức kinh ngạc.
1Không thể nào? Sao có thể thế được? Không thể nào! Sao chàng trai nhỏ tuổi hơn mình kia lại biết máu trong tim mình có chứa máu thần được?
Cô ta biết, Tô Minh chắc chắn là đã biết sự thật về máu thần.
Không thì sao có thể vừa mở miệng đã muốn 10 giọt máu trong tim mình? 1
“Rốt cuộc thì cậu là ai?”, Mộ Dung Yêu quát.1 “Tô Minh”, Tô Minh thuận miệng đáp: “Dám hay không nào? Nói một câu coi”.
Mộ Dung Yêu im lặng.
Có lẽ chỉ có chính cô ta mới biết được máu thần đáng sợ như thế nào!
Vài giây sau.
Mộ Dung Yêu nghiêm túc hỏi: “Vậy nếu cậu thua thì sao? Tôi lại được gì?”
“Chẳng được gì hết, nhưng có thể giết tôi, nếu cô muốn”, Tô Minh không chút do dự nhún vai: “Huống chi, khi tôi đồng ý để cô đại diện nhà họ Thẩm ra đấu với mình là đã dễ tính lắm rồi.
Cô còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ cô cảm thấy không cần mất gì cũng có thể thay mặt nhà họ Thẩm lên đấu trận thứ 2 sao? Cô nghĩ tôi là thằng ngu hả?”
“Được, tôi đồng ý”, Mộ Dung Yêu nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy giận dữ.
Cô ta buộc phải đồng ý.
Vì nếu rút lui, e rằng lòng hướng về con đường võ đạo của mình sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!
Cô ta là Mộ Dung Yêu.
Có gì phải sợ?