Cũng chính nhờ kho tàng huyết mạch cùng đá Nội Giáp, miễn cưỡng làm cho anh kiên trì hơn một chút.
“Cái này…!Cái này…!Làm sao có thể?”, giữa không trung, suýt chút nữa rơi từ giữa không trung xuống vì quá mức khiếp sợ, thanh kiếm chân khí màu tím trong tay cô ta lúc này đang run rẩy sợ hãi, thậm chí nếu không phải Mộ Dung Yêu dùng hết toàn lực để khống chế, e rằng nó đã trực tiếp rơi xuống.
Quả thực giống như là một con chuột nhắt gặp một con mèo.
Mộ Dung Yêu hoàn toàn không dám tưởng tượng thanh kiếm đỏ thẫm trong thay Tô Minh, đến…!Đến…!Đến rốt cuộc là bảo bối cấp bậc nào?
Cô ta chỉ biết là, thanh kiếm kia của đối phương vượt qua cả chân khí.
Đầu óc Mộ Dung Yêu rối loạn.
Luôn cảm thấy đây là một cơn ác mộng
Một tầng trái đất nhỏ bé, ngay cả trong số những tầng võ thấp cũng chỉ thuộc loại yếu kém nhất, làm sao có thể xuất hiện một thanh kiếm như vậy?
Đẳng cấp của thanh kiếm này, cho dù là ở tầng võ cao cũng rất khó gặp.
Làm sao có thể nằm trong tay một thanh niên mới đạt tới cảnh giới tôn giả nhỏ nhoi này?!!!
Mộ Dung Yêu hung hăng cắn chặt cánh môi đỏ mọng, khiến bờ môi cũng bị cắn tới rách, máu thuận theo khóe miệng chảy xuống, cô ta muốn dùng sự đau đớn để nói với bản thân, tất cả những điều này đều là giả, đều là ảo giác, ác mộng mà thôi.
Đáng tiếc, sự thật vẫn là sự thật.
“Còn muốn ra tay không?!”, Tô Minh ngẩng đầu nhìn hướng Mộ Dung Yêu.
Cô ta rùng mình một cái.
Dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật chính là, không cần thiết phải ra tay nữa.
Bản thân đã bại trận rồi.
Thanh kiếm màu tím cấp minh khí trong tay đã là lá bài tẩy cuối cùng cũng như mạnh nhất của cô ta, nhưng đối mặt với thanh kiếm trong tay Tô Minh còn kém xa vạn dặm, đây không phải là thất bại thì là gì?
Nhưng Mộ Dung Yêu không cam tâm! Cô ta làm sao có thể thua đây?