Mới chỉ là linh thạch hạ phẩm trong kho báu vật thôi mà đã khiến Tô Minh kinh ngạc rồi.
Không uổng là thế lực mạnh nhất ở Thủ Hộ Sơn.
Ngoài ra còn có 30 loại linh phẩm hạ cấp, 18 loại linh phẩm trung cấp, 7 loại linh khí thượng phẩm và 3 loại bán bộ vương khí.
Còn có võ kỹ, công pháp cộng lại cũng có hơn 100 bộ, chỉ riêng huyền cấp đã có hơn 30 bộ rồi.
Thậm chí còn có hai bộ bán bộ địa cấp võ kỹ, tuy rằng Tô Minh cũng chẳng quan tâm lắm.
Ngoài ra còn có tới 120 loại thú linh.
“Đan dược?”
Điều làm Tô Minh vui mừng nhất là trong kho báu vật này còn có cả đan dược, chất lượng cũng không hề thấp chút nào.
“30 viên tụ khí đan”.
“100 loại hồi khí đan”.
Thu hoạch được những loại đan dược này khiến Tô Minh vui mừng vô cùng.
Phía trong cùng của kho báu còn có một mật thất, suýt chút nữa anh đã bỏ sót.
Ba cái mật thất.
Một cái mật thất chứa một tấm da thú giống như chi phiếu.
Trên tấm da thú còn có chữ và ký hiệu rất rõ nét.
“Thương hội Khung Mộc ở Linh Võ Thành, 50 ngàn linh thạch trung phẩm”.
Đôi mắt của Tô Minh hơi nheo lại.
Dựa vào tỉ lệ trao đổi của linh thạch trung phẩm và linh thạch hạ phấm, 50 ngàn linh thạch trung phẩm sẽ ngang với 5 triệu linh thạch hạ phẩm.
Một con số thật đáng sợ.
“Lại là Linh Võ Thành”, Tô Minh miệng lấm bấm, lần trước, trong thư mời của học viện Linh Võ, đã có nhắc đến Linh Võ Thành”.
“Linh Võ Thành rốt cuộc là nơi nào?”, Tô Minh có chút hiếu kì và guyết định nhất định phải đến đó một lần.
Anh cầm lấy tờ chi phiếu.
Tô Minh mở cái mật thất thứ 2 ra.
Trong cái mật thất này, là một cáy bút.
Màu vàng sẫm.
Cây bút này có một sức hút kì lại, tỏa ra một luồng khí tiết lạnh lẽo.
Tô Minh vậy mà lại cảm nhận được ở cây bút này cảm giác tính mạng bị đe dọa.
“Cũng hay đấy, phiên bản giản lược của Diệt Thần Vũ!”, đúng lúc này, thiên nữ Tạo Hóa bất ngờ mở lời.
Dọa Tô Minh một phen.
Thiên nữ Tạo Hóa lúc nào cũng lựa lúc người ta không để ý mà xuất hiện.
“Có đồ tốt?, ánh mắt Tô Minh lấp lánh, thông thường, chỉ khi nào xuất hiện một món đồ tốt, thiên nữ Tạo Hóa mới xuất hiện.
“Đúng là có đồ tốt, sức mạnh thật sự của Diệt Thần Vũ là thứ mà anh không tài nào tưởng tượng được, đáng tiếc cây bút này chỉ là một bản giản lược mà thôi, nhưng dù vậy vẫn có thế trong chớp mắt giết được một người tu tiên cảnh giới vạn pháp đỉnh phong, nếu như vận dụng được nó, đối với người tu hành thuộc cảnh giới Động hư cũng có thể uy hiếp tới tính mạng”.
Tô Minh nghe mà nuốt nước bọt.
Tuyệt vời.
Đúng là một thứ lợi hại!
“Nhưng mà, nó cũng có giới hạn, món đồ này bắt buộc bản thân nó phải nạp đầy năng lượng mới có thể sử dụng, linh khí của trời đất quá yếu, phải mất tầm một năm rưỡi nữa nó mới có thể tự nạp đầy lại một lần, cũng có nghĩa là, nếu như anh không rời khỏi trái đất thì thứ này một năm rưỡi có thể dùng được một lần”.
“Thì ra là vây!” Tô Minh lai thất vọng.
“Nhưng mà bây giờ, Diệt Thần Vũ bản giản lược này đã ở trạng thái nạp đủ năng lượng, có thể dùng một lần, đối với anh mà nói có thể coi như một con át chủ bài rồi”.
“Hihi.
.
cũng coi như có lời
rồi”, Tô Minh cười khúc khích, nhặt lấy cây bút.
Sau đó anh mở ngăn mật thất thứ ba.
Cái mật thất thứ ba vừa mở ra.
Toàn thân Tô Minh cảm thấy run sợ!!!
Kinh hãi.
Hư không vô định
“Cậu chủ cả chắc là muốn đột phá cảnh giới rồi”.
Bên trong tàu con thoi hư không, Tứ chấp sự của nhà họ Tô đang cùng Nam Cung Cẩn đánh cờ, đột nhiên, ông ta mở lời, trong câu nói đầy sự cung kính và thán phục.