Cũng chính vì đã có chuẩn bị nên ngay khi Tô Minh ra tay thì Dương Điều đã thi triến thân pháp, định nhẹ nhàng lùi ra sau tránh né, đối với hắn mà nói là rất dễ dàng.
Thế nhưng…
Cũng ngay khi đó, hắn khó hiểu lại đột ngột kinh sợ, không dám tin được thân pháp của hắn lại thất bại!
Tuyến đường không gian hắn lùi ra sau, dường như… Dường như đã bị chặn lại, dường
như đã rất lộn xộn!
Thậm chí hắn còn có cảm giác phương hướng và không gian mà mình bước ra không cùng tọa độ với phương hướng, không gian bản thân mình đang ở.
Chuyện này đương nhiên là do quy luật không gian của Tò Minh!
Nếu đã ra tay thì Tò Minh sẽ cho Dương Điều có cơ hội tránh né sao? Nói đùa à!
Vẻ mặt trêu đùa, châm biếm, quyến rũ kia của Dương Điều lập tức biến mất.
Mà nét mặt chuyến sang kinh sợ, trắng bệch, sợ sệt, lo lắng…
Mà theo bản năng, Dưong Điều lại ra tay.
Dùng hết sức mình vận dụng chân khí trong co thể, sức lực thân xác và tốc độ nhanh nhất đánh ra một chiêu thần thòng quyền pháp mà mình đã từng tu luyện, trong chớp mắt đã xuất chiêu, vô cùng hung tàn, cũng không hề nương tay, đòn tấn công đánh về phía trước.
Điều này chứng tỏ khả năng phản ứng nhanh khi nguy hiểm của Dương Điều, cũng làm nối bật tốc độ tấn công và khả năng kiểm soát tuyệt đối thần thông
của hắn, quyền pháp thuần thục như khắc sâu vào xương cốt của mình.
Chỉ một thần thông quyền pháp bình tĩnh trong chớp nhoáng ngăn chặn như vậy đã khiến mọi người đã nhìn với ánh mắt khác, không hổ là thiên tài trẻ tuổi của thế giới Đại Thiên.
Thế nhưng…
Ngay khi Dương Điều đánh ra một chiêu thần thòng quyền pháp này, còn chưa kịp đợi quyền kia đối chọi với quyền của Tô Minh thì cả người hắn lập tức đã lay động, mí mắt co giật, đồng tử co rút cực điểm, sự sợ
hãi không cách nào hình dung được ùa đến!
Bởi vì, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo và tuyệt vọng từ nắm đấm của mình, từ trong thần thòng quyền pháp của mình.
Đồng thời hắn cũng cảm nhận được tử vong thuần tuý và vô biên từ quyền kia của Tò Minh.
Dương Điều lập tức xác định, quyền kia của Tô Minh so với thần thòng quyền pháp của mình không chỉ mạnh hơn gấp mười lần!
Chuyện này sao có thế chứ?
Hắn đường đường là một thiên tài trẻ tuổi cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất của thế giới Đại Thiên, dùng hết sức thi triến thần thòng quyền pháp, cũng không hề nương tay mà vẫn không bằng một quyền tùy ý của một tên nhãi cảnh giới Chân Thánh trung kỳ thuộc thế giới Tiểu Thiên sao?
Lúc này đầu óc Dương Điều như đã đông cứng thành tảng đá rồi.
Không được rồi!
Ngay tiếp đó.
Trong lúc bầu không khí tĩnh
lặng vô tận, thần thông quyền pháp Dương Điều đã bị quyền kia của Tô Minh dễ dàng tiêu diệt thành hư vô.
Sau đó.
“Ầm!”
Dương Điều ương ngạnh đã trúng một quyền kia của Tò Minh, cả cơ thể lập tức chấn động thành màn sương máu.
Thần hồn cũng tan nát.
Ngay lúc cận kề cái chết, Dương Điều cũng không dám tin uy lực một quyền này của Tò Minh, lại… Lại… Lại mạnh đến
thế!
Có thể không mạnh được sao? Trên thực tế, một quyền này của Tô Minh đã giảm bớt, sức lực ngưng tụ gì đó, quy luật Tử Vong! Vân vân các thứ, cũng không hề tăng thêm, mà chỉ thuần tuý là một quyền! Chẳng qua sức lực thuần tuý bên trong quyền này đã đạt đến 250 triệu kg rồi.
250 triệu kg có thể nghiền chết Dương Điều tám lần, mười lần một cách dễ dàng.
Chết rồi? Dương Điều cứ vậy mà chết rồi? Ngay sau khi Dương Điều hoá thành hư vò,
toàn bộ sân Linh Võ, không khí vô cùng kỳ lạ…
Cứ cảm thấy như bị hoa mắt, ngay lập tức, hàng loạt cánh tay đều đưa lên dụi mắt.
Cảm thấy như đang nằm mơ.
Thiên tài trẻ tuổi của thế giới Đại Thiên, cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất khó tin được, đã… đã… chết rồi?
Liên Ngọc Chi mở to cái miệng nhỏ anh đào của mình, sững sờ đứng ở đó, ngay cả đan dược trị thương vừa mới đưa vào trong miệng cũng quên nuốt
xuống.
Mấy cô gái Ngư Dung Băng thì lúc khóc lúc cười, giống như đã thành kẻ ngốc.
Còn Tống Kình Thương thì sao? Cả người hắn ta xụi lơ dưới đất, chỉ biết lắc đầu lắc đầu rồi lại lắc đầu! Sao có thế chứ? Chuyện này không thể nào xảy ra được! Tống Kình Thương giống như bị doạ đến mức thần kinh không còn bình thường rồi!
“Đáng chết!”.
Trái lại là Hồng Kỳ, tốc độ phản ứng xem như khá nhanh, thấp giọng mắng một câu, sắc mặt vò cùng khó coi, hắn quay người muốn
chạy đi.
Cho dù hắn là tên ngốc cũng hiểu được rằng Tò Minh căn bản là giả heo ăn thịt hổ, thực lực của của anh quả thực mạnh đến mức không thể tin được, bởi vì anh có thể dễ dàng giết Dương Điều chỉ với một quyền trong tích tắc như thế, ít nhất chính Hồng Kỳ cũng không thể làm nổi, càng đừng nói đến lúc Dương Điều bị giết chết, Hồng Kỳ cũng mơ hồ cảm nhận được lực chấn động từ cú quyền hai 250 triệu kg kia của Tô Minh, nếu lúc này không chạy thì hắn chắc chắn là mất não rồi.
Hồng Kỳ dùng đến thân pháp mạnh nhất từ xưa đến nay của mình.
Thậm chí, còn vận toàn bộ chân khí đến chân mình.
Lại tăng thêm một chút ý cảnh mà mình lĩnh ngộ được.
Dùng hết sức mình chuẩn bị tăng tốc!
Chỉ để chạy trốn, đế sống sót!
Thế nhưng…
Thân hình hắn vừa động còn chưa kịp thở được một hơi!
“Chạy cái gì?”, Tò Minh lại giống như ma quỷ, đứng ở trước mặt đối thủ đầy quỷ mị, chặn lại
đường trốn thoát của Hồng Kỳ.
Thật kinh khủng!
Rõ ràng mới vừa nãy, chẳng phải Tò Minh còn cách hắn cả trăm mét sao?
Sau đó… Không cần thời gian sao? Thuấn di sao? Sao có thế nhanh như vậy?
Thân thế Hồng Kỳ đã lạnh như băng rồi, cứ như đã rơi vào hầm băng chết chóc.
Hồng Kỳ sững sờ ở đó giống như đã hoàn toàn mất hồn, biến thành kẻ ngốc.
Nhưng trong nháy mắt…
“Đại Thiên Dương Phân Cốt Thủ!”, đột nhiên Hồng Kỳ rống lên, khí tức thay đổi cực hạn, hắn nâng tay lên, hào quang cả vạn trượng, sắc tím ngập trời, bắt lấy về phía Tô Minh.
Vừa nãy, quả thật Hồng Kỳ đã mất hồn, nhưng, cứ thất thần rồi mất hồn, cuối cùng cũng không thể thất thân mãi được, thoáng chốc hắn đã phản ứng lại.
Hồng Kỳ rất thông minh, sau khi phản ứng lại thì vẫn tiếp tục giả vờ mình thất thần, rồi hắn lại đột nhiên ra tay, ý đồ khiến Tô Minh trở tay không kịp, giành được một con đường sống.
Thế nhưng.
Hồng Kỳ nghĩ nhiều rồi.
Thần hồn Tô Minh là cấp bậc gì chứ?
Cảm xúc Hồng Kỳ dao động, cho dù là cảm xúc dao động nhất thời, dù chỉ là dao động một tí ti thôi thì Tô Minh đều có thế phán đoán ra được nhờ năng lực cảm ứng đáng sợ của thần hồn mình.
Cái gọi là đánh lén bất ngờ đó của Hồng Kỳ, thật sự… chẳng là cái gì cả.
Càng không phải nói đến
tốc độ chiêu đánh lén đó của Hồng Kỳ lại quá ư là chậm trong mắt Tô Minh.
.