Nhan Nguyệt bên cạnh cũng không kém là bao.
Trên đá lưu ảnh, cảnh tượng dập dờn cũng coi như khá rõ nét, chính là cảnh đối chiến của Tô Minh và quái nhân Tiên Hạc.
Cho dù chỉ là cảnh tượng hình ảnh mà thôi nhưng cũng đủ khiến mọi người khiếp sợ dị thường, khí tức chiến đấu ngợp trời đó phảng phất như tràn ra
ngoài từ hình ảnh được ghi chép lại vậy.
Thực sự quá đỗi khủng bố.
Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.
č0m
Hồi lâu sau đến khi đoạn hình ảnh kết thúc.
“Vù vù vù vù…”
Hiện trường chỉ còn lại tiếng hô hấp, những người như Hương Tuyết tiên tử, Chu Tiến đều kích động đến mức sắc mặt đỏ ửng, hô hấp nặng nề, tâm tình dạo động quá lớn, mãi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại.
“Tô Minh, Tô Minh, Tô Minh quả thực quá mạnh!”, Chu Tiến
ngưng giọng nói: “Anh ấy có thể gi3t ch3t người như tôi mười vạn lần chỉ bằng một ngón tay ấy nhỉ?”
“Mới ngoài 20 tuổi mà sao có thể, sao có thể chứ”, một cậu ấm khác có chút thất thần cảm thán.
Nhan Nguyệt một bên lại càng thiếu chút nữa là ngất xỉu.
*Cập nhật chương mới nhất tại nhayho.
com
Trên đời này còn có người yêu nghiệt đến mức vậy sao? Rốt cuộc là người hay là quỷ vậy?
Ước chừng sau khoảng một nén hương mọi người mới bình
tĩnh lại được.
“Được rồi, tất cả đừng nghĩ đến thần tích của Tô Minh nữa, cách chúng ta thực sự quá xa qua xa rồi, vẫn nên trở về với hiện thực đi thì hơn”, Chu Tiến phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Trong lúc nói chuyện, Chu Tiến lớn giọng gọi: “Chủ lâu, bảo Nhan sở ngọc lên đây”.
Giọng nói của hắn trầm bổng xuống tận tầng một.
Chủ lâu và Nhan sở Ngọc đều đã nghe thấy.
“Cô chủ, cô… cô nhất định
phải chú ý an toàn đó! Thực sự
không được thì cô cứ nuốt giận bấm bụng chịu đựng cũng được, chịu một vài lời nói sỉ nhục cũng không sao, nhưng tuyệt đối đừng… đừng hành động theo cảm tính, mấy vị cậu chủ cô chủ bên trên, bất kỳ một ai cũng có thể diệt nhà họ Nhan chỉ bằng một câu nói thôi”, chủ lâu nhỏ giọng nhắc nhở, khuyên bảo nói.
“Chú Chung, tôi biết rồi”, Nhan sở Ngọc nói, chủ lâu tên là Nhan Chung, là một vị chấp sự nội bộ của nhà họ Nhan.
Nhan sở Ngọc hít sâu một hơi, bước từng bước lên tầng chín.
Mà lúc này, có một người thanh niên đi vào trong tầng một.
Chủ lâu Nhan Chung tiến tới đón tiếp, bởi vì người tới tuổi còn rất nhỏ, quá thu hút sự chú ý của người khác, khoảng vừa ngoài 20 tuổi, nhỏ đến quá đáng.
Trong mắt Nhan Chung, dưới vạn tuổi đều thuộc dạng quá nhỏ quá nhỏ, rất hiếm thấy, không ngờ còn có người vừa mới 20 tuổi.
Hơn nữa, mới ngoài 20 tuổi nhưng có cảnh giới Bất Tử tầng thứ tám, cũng tương đương với việc không thể tin nổi, đáng để đích thân ông ta tới đón tiếp.
“Chào cậu, không biết cậu tới ở trọ hay là ăn cơm?”, Nhan Chung hỏi.
Người đến chính là Tô Minh.
Tô Minh quét mắt xem xét một vòng tầng một của Nhan Lâu, bài trí khá xa hoa, đẳng cấp trông cũng không tệ.
“Dùng bữa, lên hết những món thương hiệu của Nhan Lâu đi, còn nữa, cho một bình linh tửu thật ngon”, Tô Minh cười nói, rồi đi về phía bàn gần cửa sổ ở đại sảnh tầng một.