*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người bình thường muốn khống chẽ’ được một loại Đẽ’ Huyết đã là khó như lên trời.
Vậy mà khống chế được hai loại thì không thể nào.
Bởi vì Đế Huyết kiêu ngạo làm sao muốn dung hòa cùng một loại Đế Huyết khác?
Cũng chính vì vậy mà trước đó bà ta nghe nói có tin đồn rằng Côn Thương kết hợp được huyết mạch song đế thì bà ta chỉ bán tín bán nghi.
Nhưng hiện giờ đúng là tận mắt nhìn thấy thật!
Quá kinh khủng!
“Liên minh Hoang Thần có được thiên tài như này thì đúng là nắm bắt được vinh quang 30 triệu năm rồi”, Nhị Phó Điện Chủ cảm thán, nói.
Bà ta cảm thấy, có một thiên tài như Côn Thương thì liên minh Hoang Thần chắc chắn sẽ không lụi bại trong 30 triệu năm tới.
“Đây là lý do mà bốn chủng tộc lớn trong liên minh Hoang Thần có thể trường tồn bất bại”, Tân Thanh Càn thở dài, nói với thần sắc phức tạp.
Tân Lưu Ly ở bên cạnh thì nắm chặt nắm đấm.
Lúc này cô ta không kìm nổi mà phản bác: “Ngộ… Ngộ nhỡ huyết mạch của
Tô Minh mạnh hơn thì sao?”
Tân Thanh Càn chỉ cười không nói gì.
Có thể như thế không?
Trong chớp mắt, huyết mạch hai màu trấn áp rồi hóa thành Đế Long.
Hai loại Đế Huyết lớn thế hiện sức mạnh khủng khiếp!
Quả thật kinh hãi!
Đế Long lúc ẩn lúc hiện nhưng khi nhìn thấy Tô Minh thì đột nhiên giơ móng vuốt lên rồi nắm về phía Tô Minh.
“Chết đi! Chết dưới sự trấn áp của đế huyết thì cũng là vinh sự lớn nhất rồi”, Côn Thương trợn trừng mắt, vô cùng kích động.
Còn lúc này…
Tô Minh chỉ cười, nụ cười đầy khinh bỉ.
“Huyết mạch song đế chết tiệt gì, còn tưởng là niềm vui bất ngờ gì chứ?”, Tô Minh nói với vẻ chán nản, giọng nói vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Lời nói vừa dứt thì…
Trấn!”, Tô Minh hét lớn.
Khí tức kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh lập tức gào thét, sục sôi trong cơ thể anh.
Kho tàng huyết mạch vừa
xuất hiện thì Đế Long ban nãy còn uy nghiêm trấn áp đất trời, coi thường tất cả, nhưng giờ đây lại không ngừng run rẩy.
Nó hoàn toàn bị khóa chặt!
Sau đó…
Két, két, két…
Vdvụn!
Nó vdtan như những mảnh thủy tinh rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Cách biệt quá lớn, không thể diên tá nối.
Trong lòng Tô Minh thấy tiếc nuối, nhìn uy lực kho tàng huyết mạch của mình đúng là vô địch.
Đáng tiếc, đáng tiếc thật.
Tiếc vì kho tàng huyết mạch chỉ kích hoạt một chút và cũng khống chế được một chút.
“Phụt!”, hắn phun ra ngụm máu, con ngươi màu đỏ tím như sắp rơi xuống đất.
Hắn điên cuồng lắc đầu, điên cuồng gào thét: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào…”.
Đúng vậy!
Làm sao có thể thế được?
Huyết mạch Đế Huyết vốn là vô địch, huống hồ còn là song đế?.