*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mắt lão tổ tộc Minh như sắp vỡ tung!
Ngu người.
Lão ta sống qua mấy trăm ngàn năm nay.
Tự nhận sức mạnh của bản thân mình đã đạt tới một mức độ nhất định rồi.
Dù có là những lão quái vật của học viện Hỗn Độn ở tâm Hỗn Độn nơi vực Hỗn Độn này cũng chỉ có thể đánh ngang tay với lão ta thôi mà?
Kết quả…
Trước mắt.
Một bóng thần hồn chỉ mới liếc mắt nhìn lão ta thôi, dường như tất cả chân khí, lực sinh mệnh và võ đạo đều bị tước đoạt mất.
Nó… Nó… Nó quá đáng sợ.
Sao lại như thế được cơ chứ?
“Cô…”, cùng lúc đó, Minh Hằng lại phản ứng khá nhanh, biến cố bất ngờ ập đến khiến hắn nhanh chóng phản ứng lại ngay, nhanh chóng ra tay đánh với Tô Minh.
Tuyệt đối không thể để một kiếm của Tô Minh chém trúng Minh Kiệt.
Nêu không.
Tất cả đều sẽ kết thúc.
“Minh đao”, hai tay Minh Hằng run lên, nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường, hai tay xuất hiện Minh Hỏa xoay vòng, đao ý cực mạnh, có thể chém đến chín ngàn dặm, hàn quang cùng lửa, đao quyết
bùng nổ như núi lửa đang phun trào vô tận.
Lưỡi đao lướt qua!
Không một tiếng động.
Tốc độ có thể so với ánh sáng.
Sức hủy diệt mạnh mẽ như cơn gió ập tới.
Chém!
“Ngăn cách không gian!”
“LƯU đày không gian!”
“Xé rách không gian!”
“Lôi kéo không gian!”
“Rung động không gian!”
“Bóp méo không gian!”
Nhưng.
Tô Minh lại hét lên ngay lúc đó.
Như thể anh đã đoán trước được.
Hơn nữa Tô Minh cũng biết rõ đao cùa đối phương có thể đỡ được một kiếm của mình.
Nên…
Anh đã chuẩn bị trước.
Quả nhiên.
Tại đây có hình ảnh
Sau đó.
Vỡ vụn.
Vỡ thành những mảnh đại đạo nhỏ.
Đó là thứ rất tốt.
.